Editor: Mứt Chanh
Ngay lúc đó Lư Dục Hiểu còn tính toán chờ mấy ngày liền tới xử lý thủ tục ly hôn, kết quả chuyện này thực nhanh đã bị Lư Chấn Quốc biết, Lư Chấn Quốc còn tính tổ chức tiệc cưới, đem các tất cả bạn tốt trong các ngành đều mời đến.
Lư Dục Hiểu đã dành rất nhiều nỗ lực để thuyết phục Lư Chấn Quốc, chỉ là người một nhà đơn giản mà ăn bữa cơm liền tính là kết hôn. Kế hoạch chờ mấy ngày nữa ly hôn tạm thời mắc cạn, Lư Dục Hiểu thất vọng buồn lòng nghĩ đành phải chờ mấy tháng lại ly hôn.
Cùng Lư Chấn Quốc cùng mẹ Lư ăn cơm ngày đó, hai vị Lư gia nhìn Thừa Lỗi nơi nào cũng đều vừa lòng, còn cảm thấy chính mình tìm được mối hôn sự tốt cho Lư Dục Hiểu.
Vào ban đêm, Lư Dục Hiểu phải về tiểu khu Bách Hoa. Thừa Lỗi cũng thật là đưa cô về, đưa cô về nhà không thành vấn đề, chỉ là Thừa Lỗi đưa cô trở về liền không đi.
Lư Dục Hiểu nhìn Thừa Lỗi ăn vạ ở cửa nhà mình có chút đau đầu, cô tận tình khuyên bảo Thừa Lỗi: "Ngày đó kết hôn chỉ là ngoài ý muốn, anh đừng như vậy, qua mấy tháng nữa chờ ba bận rộn lên, lúc đó chúng ta liền ly hôn, được chưa?"
Thừa Lỗi u oán nhìn qua như là người vợ phòng không gối chiếc bị bỏ rơi
Lư Dục Hiểu cũng nhìn qua, "Anh cho rằng tôi là đứa ngốc ưa lời ngon ngọt ư? Tôi sẽ bị dáng vẻ này của anh mê hoặc sao? Ha hả." Cô không chút do dự, trở tay liền đóng cửa lại.
Thật đúng là cô sẽ bị dáng vẻ này của anh lừa sao? Sáng hôm sau, Thừa Lỗi đã không còn ở ngoài cửa.
Chỉ là khi cô đến tìm Thừa Lỗi để thương lượng việc ly hôn, trợ lý của Thừa Lỗi nói cho Lư Dục Hiểu: "Thừa tổng tối hôm qua suốt đêm đã xuất ngoại, có việc ngoài ý muốn phát sinh nên đã đi gấp."
Nghe được lời này Lư Dục Hiểu lâm vào trầm mặc, cô có chút phân không rõ Thừa Lỗi đến tột cùng là bởi vì chuyện gì mà chạy trốn hay là bởi vì không muốn cùng cô ly hôn.
Lúc sau sinh hoạt của Lư Dục Hiểu giống như lúc chưa kết hôn, thậm chí còn phải được hai phân tiền tiêu vặt, mỗi tháng Thừa Lỗi đều sẽ gửi tiền tiêu vặt đến tài khoản, cô còn rất tiêu dao tự tại.Trừ bỏ, lại lần nữa cùng Lư Chấn Quốc cãi nhau bùng nổ,cô rời nhà trốn đi,bắt đầu chỉ còn có một phần tiền tiêu vặt. Lư Dục Hiểu vô tình nói đến chuyện muốn ly hôn, Lư Chấn Quốc dưới cơn thịnh nộ thế nhưng lại xả tới trên người Lư Chung Xu.
Lư Chung Xu là cái gai trong lòng gia đình, Lư Dục Hiểu nghe xong trong lòng không thoải mái, nhưng cô từ trước đến nay là tính tình ngay thẳng, lập tức liền cùng Lư Chấn Quốc cãi nhau. Lúc sau liền rời nhà trốn đi.
Cô vốn là mang Lâm Lê đi quán bar uống rượu, nào biết rằng Lâm Lê trên đường có việc, dặn dò Lư Dục Hiểu uống ít chút liền vội vàng rời đi.
Lâm Lê vừa đi, cô ôm rượu mạnh cười: "Chị tửu lượng thật tốt."
Lư Dục Hiểu lại một lần uống say, thậm chí còn thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự, bị người ta mang đi. Cô rõ ràng cảm giác được có người di chuyển mình, cô cố nén men say mở to mắt, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông không quen biết mang cô đi. Khi đó tính tình cô cứng rắn, nhìn thấy loại chuyện này sao có thể không làm gì.
Cô một chân liền đem người ta đá văng, trong miệng ồn ào: "Dám đụng đến tôi? Cậu ăn gan báo rồi!"
Cô mở miệng, rất nhiều người liền vây quanh lại đây, lấy điện thoại ra chụp ảnh, trong miệng còn nói: "Này không phải Lư Dục Hiểu sao?"
"Thiên nột, thật là Lư Dục Hiểu."
Trong lòng cô lúc ấy liền "Lộp bộp" nhảy dựng, rượu tỉnh hơn phân nửa, cảm thấy chính mình lại bị người ta bắt lấy bôi đen.
Cô đẩy đám người đi ra ngoài, mới vừa đi đến cửa quán bar liền lung lay mà đụng phải ngực một người, cô ngẩng đầu lên nheo mắt lại, nói với người kia: "Thật ngại quá."
Người đàn ông giương mắt nhìn về phía sau cô, duỗi tay giữ tay cô lại, rốt cuộc mở miệng nói: "Lư Dục Hiểu, em không quen biết anh hay là không quen biết với giấy hôn thú của chúng ta?"
Lư Dục Hiểu cẩn thận nhìn lại, vừa rồi ánh đèn lờ mờ mà cô lại uống quá nhiều, nhất thời không nhận ra người này thế nhưng là Thừa Lỗi?
Anh kéo tay cô đi về phía trong xe,người đuổi theo hoàn toàn không tìm thấy cô, Lư Dục Hiểu ở trong xe hỏi Thừa Lỗi: "Anh không phải đi Anh sao? Buổi tối như thế nào đã trở lại rồi?"
Ánh mắt Thừa Lỗi thâm thúy nhìn chằm khuôn mặt tinh xảo của Lư Dục Hiểu. Đến khi anh đang chuẩn bị nói chuyện, lại không nghĩ rằng một đám paparazzi nghe tin mà đến, Thừa Lỗi làm cái động tác im lặng với Lư Dục Hiểu.
Ngón tay thon dài để ở trên môi, cũng không biết là cảm giác say say lòng người hay là bởi vì hai người khoảng cách khá gần. Dù sao Lư Dục Hiểu cảm thấy bầu không khí hiện tại ái muội cực kỳ.
Tiếng hít thở của anh phảng phất đều ở bên tai dây dưa không thôi, gần khoảng cách như vậy cô thậm chí đều có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương. Cô chóng mặt nhức đầu, nhìn Thừa Lỗi liền cảm thấy chính mình có thể lơi lỏng xuống một chút cho nên mí mắt cũng càng ngày càng nặng.
Uống rượu là thật sự hỏng việc! Vì thế tại buổi tối hôm đó, cô quyết định về sau không bao giờ muốn tới loại địa phương quán bar này uống rượu. Thậm chí sau này cô rất ít khi dính tới rượu, yêu tha thiết các loại nước trái cây.
Sáng sớm hôm sau, cô ở trên giường mình. Mà Thừa Lỗi ngủ ở bên cạnh cô, hai người cơ hồ đều trần trụi gặp nhau, Lư Dục Hiểu hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm sau lưng Thừa Lỗi, trong đầu lộn xộn tất cả đều là ký ức tối hôm qua.
Này cũng không liên quan đến Thừa Lỗi, vẫn là chính cô chủ động! Oan uổng này cũng không khóc được, đều là chính mình làm! Cô đang nghĩ ngợi tới hình ảnh hình ảnh tối hôm qua, thình lình Thừa Lỗi quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô giật mình một cái giả bộ cười.
Thừa Lỗi thuận theo tự nhiên mà ôm lấy cô, ở trên đỉnh cô đầu hôn xuống, nói bằng giọng trầm thấp: "Anh đến công ty trước."
Anh vừa nói xong, trong đầu Lư Dục Hiểu tất cả đều là tối hôm qua anh nằm ở bên tai cô thở dốc cùng giọng nói,cô cũng nhớ không rõ.
Thừa Lỗi ở bên tai cô đến tột cùng là nói gì đó, duy nhất cô nhớ rõ chính là Thừa Lỗi nói với cô: "Về sau lại đi cái loại địa phương này, không tha cho em."
Cô hiện tại bị giáo huấn, cũng không dám đi nữa á! Sau đó chuyện ly hôn...... Liền dần dần mắc cạn.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là Lư Dục Hiểu cảm thấy chính mình là người trưởng thành rồi, sau khi hưởng qua một lần tư vị, liền thật sự luyến tiếc buông tay.Cô cảm thấy Thừa Lỗi dáng người tốt, thể lực tốt, phương diện kia đều tốt...... Vì thế cô trầm mê trong đó vô pháp tự kềm chế.
Lúc sau Thừa Lỗi lại ra nước ngoài công tác, vừa đi đã lâu, chỉ là ngẫu nhiên cùng cô gọi điện thoại nói sự tình bên đó.
Này đại khái chính là hai người trời xui đất khiến kết hôn, ngay từ đầu Lư Dục Hiểu còn cảm thấy Thừa Lỗi bất quá là bởi vì mơ ước cổ phần nhà cô lúc này mới cưới cô, nhưng nhiều năm như vậy,công ty Thừa Lỗi so với Vạn Thịnh càng lớn hơn, căn bản cũng không cần.
Thừa Lỗi đến tột cùng có phải thích cô hay không? Lư Dục Hiểu cảm thấy tuy rằng không biết nơi nào tới tự tin, nhưng trực giác của phụ nữ cho biết Thừa Lỗi thực thích cô.
Trong bệnh viện. Cô cảm giác được trên tay Thừa Lỗi truyền đến ấm áp, bỗng nhiên liền nghĩ tới buổi tối hôm đó, trong tay Thừa Lỗi cầm nhẫn kim cương đưa cho cô.
Ngày đó ánh đèn có thể so với hôm nay muốn tối tăm hơn nhiều,thậm chí cô không nhìn rõ được gương mặt Thừa Lỗi.
Cô hít vào một hơi, duỗi tay ôm lấy Thừa Lỗi, đầu ở trên cằm anh cọ xát cùng giọng nói mềm mại làm nũng: "Thừa tổng anh thật tốt."Thừa Lỗi mím môi, "Em là tự phát thẻ người tốt cho anh sao?"
Lư Dục Hiểu từ trong lòng ngực anh nhô đầu ra, ánh mắt ngập nước thật là mê người, đôi môi đỏ lên, "Thừa tổng gần đây kiến thức tăng cao nha, thế nhưng còn biết thẻ người tốt?"
Thừa Lỗi không nói chuyện,anh nghe nói, bị phụ nữ phát thẻ người tốt không phải cái chuyện gì tốt.
Bác sĩ từ phòng bệnh ra tới, nhìn thấy hai người gắt gao ôm nhau ngoài phòng bệnh. Anh ta lẩm bẩm cái gì trong miệng rồi nhanh quay đầu đi làm bộ không có nhìn thấy.
Bác sĩ nặng nề mà ho khan một tiếng, Thừa Lỗi liền buông Lư Dục Hiểu ra, bác sĩ chậm rãi nhìn lại, nhìn thấy bốn con mắt không phải thực thân thiện mà nhìn chằm chằm chính mình.
Hắn xấu hổ cười, "Tình cảm của Thừa tổng cùng Lư tiểu thư thật đúng là tốt như trên mạng nói, ha ha."
Lư Dục Hiểu không kiên nhẫn mà phất phất tay, vội vàng hỏi: "Con gái của tôi thế nào?"
"Không có việc gì, chỉ là có chút nóng, tôi cho cô bé uống thuốc bột cùng uống nước rồi
Lư Dục Hiểu phát ra ánh mắt nghi ngờ.
Bác sĩ giải thích: "Thật sự, sáng ngày mai là khỏe lại, hai ngày trước tuyết rơi,nhiệt độ giảm nên con bé có chút cảm lạnh."
Thừa Lỗi "Ừ" một tiếng, nhìn bác sĩ đem thuốc đưa cho Kiểu Kiểu, lúc này mới rời bệnh viện.
Kiểu Kiểu uống thuốc, hơn nữa hai ngày này mệt nhiều liền nhanh buồn ngủ, nằm ở trong lòng ngực Lư Dục Hiểu liền ngủ rồi. Dọc theo đường đi, Lư Dục Hiểu nhìn ngoài xe, bởi vì quá muộn nên rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa.
Nó chỉ là tòa tháp neon ở thành phố Lâm Sơn thức suốt đêm, lấp lánh với ánh sáng đầy màu sắc. Dưới tháp neon, những tòa cao ốc san sát, Lư Dục Hiểu kinh ngạc rồi nhìn cẩn thận, tòa kiến trúc kia ở dưới đèn neon mơ hồ không rõ, Lư Dục Hiểu ở cửa sổ xe hà hơi, cửa sổ xe có một mảnh sương trắng.
Cô không thường đến bên này thế nên không chú ý tới tòa kiến trúc này.
Cô quay đầu tới hỏi Thừa Lỗi: "Thừa tổng, đó là chỗ nào? Làm thế nào giống như em chưa từng đi qua vậy?"
"Em nhìn hoa mắt rồi." Thừa Lỗi trấn định tự nhiên mà trả lời.
Chờ đến khi Lư Dục Hiểu lại muốn xem, Thừa Lỗi đã tăng tốc độ xe, quay đầu lại chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mông lung.
————————————————
Ngày 4 tháng 1, kỷ niệm 5 năm ngày cưới của hai người. Lần kỉ niệm gần đây là Thừa Lỗi mang theo cô đi khách sạn hẹn hò vào một buổi trưa, ký ức Lư Dục Hiểu hãy còn mới mẻ, thậm chí sau sau buổi chiều đó đều có bóng ma đối với Thừa Lỗi.
Một ngày sáng sớm, Thừa Lỗi liền đem Kiểu Kiểu giao cho Cố Ngọc Chi, Lư Dục Hiểu chỉ cho là anh muốn đưa cô đi ra ngoài hẹn hò, cùng ngày rời giường, Lư Dục Hiểu liền phòng ngừa Thừa Lỗi: "Nếu là đi khách sạn hẹn hò,em không đi!"
Thừa Lỗi gật đầu: "Không phải khách sạn."
Lư Dục Hiểu yên lòng, không phải khách sạn thì tốt rồi.
9 giờ sáng, hai người đúng giờ ra cửa, Thừa Lỗi một đường lái xe, thế nhưng chạy đến tòa tháp neon. Tòa nhà mới được xây dựng giống như một tòa lâu đài. Đây là tòa nhà buổi tối hôm đó Lư Dục Hiểu nhìn thấy, cô nhìn Thừa Lỗi đem xe tiến vào phía sau, hơi hơi có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ nơi này là địa điểm du lịch mới sao?
Thừa Lỗi đưa cô đến rồi vươn tay tới: "Cùng anh tới."
Lư Dục Hiểu đặt tay ở trên tay anh, xuống xe ngạc nhiên mà nhìn xung quanh, anh lái xe trực tiếp vào phía sau lâu đài, là một thảm cỏ cực lớn.
Cô đi theo Thừa Lỗi từ cửa sau vào lâu đài, còn có thể nghe được phía trước ríu rít có người đang nói chuyện, ồn ào huyên náo. Khả năng chính là điểm du lịch mới của chính phủ, cũng không biết là cái dạng gì mà nhiều người như vậy tới xem.
Đi theo Thừa Lỗi đi lên cầu thang rồi vào trong một căn phòng, trong phòng tất cả đều là thú bông màu hồng phấn cùng màu trang trí, Lư Dục Hiểu sững sờ ở cửa có chút kinh ngạc.
Cô giống như bị sốc lui về sau hai bước, một quyền nện ở trên eo Thừa Lỗi, "Thừa tổng anh không cần lưu manh như vậy, ngày kỷ niệm lại mang em tới khách sạn, vẫn là cái chủ đề khách sạn sao?"
Nhìn màu hồng phấn thiếu nữ trước mắt, Lư Dục Hiểu khóc không ra nước mắt. Thừa Lỗi bất đắc dĩ cười, lôi kéo Lư Dục Hiểu không chịu đi vào vào cửa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyển ver Hiểu Thừa Hạ Thiên - Hôm nay Thừa tiên sinh cũng muốn công khai
FanfictionNội dung truyện thuộc về tác giả và bản dịch thuộc về editor. Mình giữ nguyên tên editor trong các chương. Truyện được chuyển ver với mục đích đu cp, không dùng cho mục đích thương mại. ==== Tên gốc : 姜先生今天也想公开 Editor: Mứt Chanh Beta: Sunn:x Tình tr...