Chương 42: Ông xã phóng túng nhất 6

15 2 0
                                    

Editor: Mứt Chanh

Năm nay, thật sự là một năm ăn dưa lớn!
Lư Dục Hiểu ngoại tình cùng thí sinh Lục Hưu đã không phải là chuyện gì lớn, hiện tại trong quá trình phát sóng trực tiếp Đại tân sinh lại bị tuôn ra đây là bị Chu Bồi hãm hại!
Bị hãm hại cũng không phải chuyện gì lớn, chuyện lớn đó là cảnh sát đột nhiên xuất hiện mang Chu Bồi đi trong quá trình phát sóng trực tiếp. Chu phu nhân cùng Chu Bồi cố ý đả thương người gây tử vong!
Ai cũng không nghĩ đến, bọn họ an an tĩnh tĩnh xem chương trình phát sóng trực tiếp, thế nhưng sẽ ăn một quả dưa lớn như vậy!
Tuy rằng phát sóng trực tiếp bị ngừng lại nhưng quả dưa này lại là sét đánh không kịp bưng tai truyền ra. Nghe nói bằng chứng như núi, trên mạng đều đang mắng Chu Bồi cùng Chu phu nhân.
[ mẹ nó ghê tởm! Đây là cái đạo lí gì thế? Nhân vật công chúng cố ý đả thương người gây tử vong sao? ]
[ mọi người nghe tôi nói, tôi nghe bên trong nói, nghe nói hai người này không ngừng giết một hai người ]
[??? Một hai người? Còn có pháp luật sao? ]
[ tới đánh chết hai người kia đi! ]
[ hai người jr! ]
Một ít app video nhìn thấy tình thế không ổn liền nhanh chóng đem mấy bộ phim truyền hình của Chu Bồi tất cả đều hạ giá. Ngày này,tin tức Chu Bồi cố ý đả thương người gây tử vong ở trên mạng bạo lên.
Lư Dục Hiểu bị Chu Bồi hãm hại lui xuống vị trí số hai. Nhưng Chu phu nhân cũng không phải là người ăn chay. Lúc trước trừ bỏ Lư gia không muốn tra xuống, còn có Chu phu nhân thật sự là nhân vật lợi hại, ẩn giấu không ít chứng cứ, bằng không ả ta cố ý giết nhiều người như vậy sao có thể không điều tra được gì?
Nhưng hiện tại có chút không giống như lúc trước, trường quay phát sóng trực tiếp bị cảnh sát mang đi, nhiệt độ Chu Bồi đột phá phía chân trời, cho dù Chu phu nhân có năng lực thông thiên cũng không có khả năng thoát được khỏi dư luận.
Rốt cuộc thời đại này là thời đại của dư luận và marketing. Chính nghĩa là các vị cư dân mạng, đáng sợ nhất cũng là các vị cư dân mạng. Mà Chu phu nhân sinh ra ở hào môn, gia tài bạc triệu và là tiểu phú bà không hơn không kém.
Nếu đứng đắn thưa kiện ai biết sẽ xảy ra biến cố gì. Nếu thêm vào dư luận của công chúng, cho dù Chu phu nhân có thể xoay người cũng trốn không khỏi áp lực của dư luận.
Khi dư luận tụ tập đến giới hạn, phía trên tự nhiên sẽ chú ý, chuyện của Chu phu nhân cùng Chu Bồi chứng cứ vô cùng xác thực, căn bản là không có khả năng xoay người lại.
Lư Dục Hiểu nhìn nhìn Weibo, bất tri bất giác liền ôm điện thoại khóc. Giọng của cô cực kỳ bi ai, nước mắt ngăn cũng ngăn không được. Cô đã thật lâu không có khóc như vậy, đối với cô mà nói, này không chỉ là thu thập hai tra mà quan trọng hơn là khúc mắc nhiều năm như vậy của cô cùng Lư Chung Xu đều tại đây một khắc này tan đi.
Nói thật, ánh mắt của cô cùng Lư Chung Xu thật sự không tốt. 5 năm trước cô gặp gỡ tra nam Thẩm Hi này. Mà Lư Chung Xu liền không may mắn như vậy, gặp gỡ tra ghê tởm tột đỉnh.
Đã khóc xong, Lư Dục Hiểu mới dần dần cảm thấy có khả năng Lư gia sẽ tìm cô. Quả nhiên, cô còn đang lướt Weibo, Lư Chấn Quốc liền gọi điện thoại lại đây. Ngữ khí của Lư Chấn Quốc cường ngạnh, kêu Lư Dục Hiểu lập tức về nhà. Lư Dục Hiểu đồng ý, tiếp theo treo điện thoại.
Cô mặc áo lông đi xuống lầu, Maserati ngừng ở ngoài tiểu khu, Thừa Lỗi từ trên xe đi xuống, bước chân Lư Dục Hiểu hơi dừng lại mới đi qua chỗ anh.
Thừa Lỗi hỏi: "Về Lư gia sao?"
"Dạ."
Thừa Lỗi kéo cửa xe, nhìn về phía Lư Dục Hiểu: "Cùng em trở về."
Lư Dục Hiểu mím môi, mũi có chút chua xót. Cô lúc trước nghĩ chờ sau khi chuyện Chu Bồi phơi bày ra ánh sáng, khả năng sẽ có chút người có tâm đi thâm nhập điều tra, tra ra chuyện năm đó của Lư Chung Xu. Đến lúc đó,chuyện chưa kết hôn đã có thai bị công khai ra ánh sáng, Lư gia thật sự mất mặt.
Lư Chấn Quốc tìm cô cũng là việc lường trước bên trong.
Cô đứng ở trước cửa xe, nghiêng người nhìn Thừa Lỗi bên cạnh, đĩnh bạt cao lớn, ngực rộng lớn của anh che chắn ở trước mặt, mặc dù phía sau là gió tuyết đánh úp lại nhưng dường như cũng không có nhiều đáng sợ.
Lên xe, Thừa Lỗi giúp cô thắt lại dây an toàn. Xe hướng tới biệt thự Lư gia, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào khiến sợi tóc cô khẽ lay động. Lư Dục Hiểu dùng sức mà xoa gương mặt mình, gương mặt trắng nõn bị cô xoa ra vài đạo đỏ ửng.
Lư Dục Hiểu tức giận mà nhìn về phía Thừa Lỗi, dậm chân hỏi: "Thừa tổng, anh không khen em sao?"
Thừa Lỗi nhìn không chớp mắt về phía trước, một đường đi về hướng biệt thự Lư gia. Khóe môi anh gợi lên một ít, ngón tay đặt ở tay lái, khớp xương rõ ràng.
Anh nhàn nhạt nói: "Làm tốt lắm. "
Thừa Lỗi dừng một chút, dùng dư quang nhìn về phía Lư Dục Hiểu, còn có thể nhìn thấy khóe mắt cô đỏ hoe.
Anh tiếp tục nói: "Chuyện này đã qua, em cùng với anh đi tập gym đi." Anh bổ sung nói, " Anh làm thẻ tập gym cho em."
Lư Dục Hiểu "Phụt" một tiếng bật cười, nhớ tới lúc trước cô cùng Thừa Lỗi nói đùa, không nghĩ tới Thừa Lỗi thật đúng là làm thẻ tập gym.
Tay cô khẩn trương nắm móc treo balo cầu vồng, cong môi lên tiếng: "Được."
Thực nhanh liền đến Lư gia. Lư Chấn Quốc chờ ở trong nhà, vừa vào cửa liền cho Lư Dục Hiểu một cái tát, trực tiếp liền đánh vào mặt Lư Dục Hiểu. Trên mặt đau đớn cùng cảm giác cháy bỏng trỗi dậy, Thừa Lỗi một tay đem Lư Dục Hiểu kéo đến phía sau.
Lư Chấn Quốc không có cao bằng Thừa Lỗi cho nên đứng ở trước mặt Thừa Lỗi cũng chỉ có thể ngước nhìn. Ánh mắt Thừa Lỗi âm trầm liền nhìn chằm chằm Lư Chấn Quốc không nhúc nhích.
Lư Dục Hiểu vuốt mặt, hít vào một hơi nhỏ giọng nói thầm: "Phấn của em đều trôi sạch rồi."
Mẹ Lư ở một bên lã chã khóc. Khóe mắt Lư Chấn Quốc muốn nứt ra giống như Lư Dục Hiểu làm chuyện đại nghịch bất đạo nào đó.
Lư Dục Hiểu từ sau lưng Thừa Lỗi nhô đầu ra, cô rõ ràng là cười nhưng Lư Chấn Quốc lại hoàn toàn không cảm giác được cô đang vui mừng. Cũng đúng, bị người tát một cái sao có thể vui vẻ được.
Lư Dục Hiểu đón nhận ánh mắt của Lư Chấn Quốc, "Ba, ba đánh còn rất đau, nếu không ba đánh chính mình thử xem sao?"
Lư Chấn Quốc khó thở: "Lư Dục Hiểu, con!"
"Con lớn lên cũng thật đẹp có phải hay không? Ha ha ha" cô cười rộ lên, trong mắt lạnh lẽo dần dần nhiễm tới.
Bàn tay Thừa Lỗi đem tay cô giữ chặt. Mười ngón tay đan vào nhau, Lư Dục Hiểu cũng nắm chặt lấy tay Thừa Lỗi. Thật tốt quá, anh còn ở đây.
Lư Chấn Quốc: "Lư Dục Hiểu! Con đây là thái độ gì hả!"
Lư Dục Hiểu từ sau lưng Thừa Lỗi đi tới, song song cùng Thừa Lỗi đứng chung một chỗ.
"Con đây là thái độ gì sao? Đương nhiên là dùng tiền của ba sinh ra tính cách rồi!" Giọng của cô cất cao hơn một chút, mái tóc trên vai theo thân thể cô mà run rẩy.
Lư Dục Hiểu: "Từ nhỏ đến lớn, ba trừ bỏ tiền ra đến tột cùng còn cho con được cái gì?"
"Phải, chị gái so với con thật là ưu tú, là con gái lí tưởng trong lòng các người, con từ trước đến nay cũng không có oán qua hai người, nhưng cho đến 5 năm trước con mới hiểu được, chị hai cùng con căn bản không phải là con gái các người!"
Mẹ Lư gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống, bà che miệng: "Không, không phải......"
"Như thế nào không phải? Tụi con căn bản là không phải con gái! Chỉ là mặt mũi của các người mà thôi! Chị phạm một sai lầm, các người liền vứt đi như giày rách, này cùng nuôi chó có cái gì khác nhau?"
"Chị hai đều đã chết! Các người vì cái gì còn để ý đến mặt mũi buồn cười kia chứ? Các người cùng những hung thủ kia có cái gì khác nhau?"
Lư Chấn Quốc nhíu mày, bảo trì trấn định: "Hung thủ?"
Lư Dục Hiểu cười lạnh thành tiếng, đem điện thoại ném ở trước mặt Lư Chấn Quốc, điện thoại sáng lên video lúc trước giao cho cảnh sát.
Cô châm chọc mà cười, "Nếu 5 năm trước các người có thể kiên trì tra xuống,thì làm gì đến nỗi 5 năm sau chân tướng mới trồi lên mặt nước chứ? Kỳ thật nói như vậy là bởi vì tụi con không quan trọng bằng mặt mũi mà thôi."
Cô nói những gì cô nghĩ, như thể đó là một cánh cổng. Sau khi nó mở ra, những cơn sóng dâng trào trong cơ thể cô cuối cùng cũng đã phá vỡ. Nước mắt Lư Dục Hiểu rơi xuống, duỗi tay ôm lấy Thừa Lỗi. Nước mắt làm ướt áo sơ mi trắng thấm vào trên da.
Thừa Lỗi lạnh mắt hướng đến Lư Chấn Quốc, "Cáo từ."
Anh lôi kéo tay Lư Dục Hiểu từng bước một đi ra ngoài. Bên ngoài thời tiết có chút lạnh, có lẽ là cuối mùa thu đã đến, cách mùa đông không xa. Âm thanh lăn bánh ở bên tai, Lư Dục Hiểu dùng khăn giấy lau nước mắt khóc một hồi lâu mới dừng lại.
Cô liếc Thừa Lỗi một cái, cáu kỉnh: "Thừa tổng anh cũng chưa an ủi em!"
Thừa Lỗi đem xe ngừng ở ven đường, nghiêng đầu nhìn cô, viền mắt có chút hồng có lẽ là bởi vì đã khóc, cặp mắt kia thế nhưng so với ngày thường còn long lanh hơn một chút.
Anh duỗi tay ở đỉnh đầu Lư Dục Hiểu xoa nhẹ, do dự đã lâu vì tìm tòi lời nói an ủi trong đầu, mới ôn hòa nói: "Vậy em uống nhiều nước sôi vào."
Lư Dục Hiểu: "?"
Nơi nào có người an ủi người khác như vậy chứ! Cô ghét bỏ mà dời mắt, rời khỏi tay Thừa Lỗi, bàn tay đụng tới cổ tay của Thừa Lỗi lúc này mới thấy đồng hồ cầu vồng bị tay áo sơ mi che lại.
Vừa rồi tâm tình buồn bực trong khoảnh khắc này liền tiêu tán hết, cô không nhịn được liền gợi lên khóe môi. Khi đó cô mua cái đồng hồ cầu vồng này bất quá là vì ăn miếng trả miếng, lại không nghĩ rằng Thừa Lỗi lại mang nó.
Cô chọc chọc vào đồng hồ cầu vồng của Thừa Lỗi, "Thừa tổng anh mang cái này làm gì, khó coi quá nha."
Ánh mắt Thừa Lỗi đảo qua Lư Dục Hiểu, lời lẽ chính đáng mà thay đồng hồ cầu vồng đính chính: "Không! Nó rất đẹp!"
Lư Dục Hiểu cười thành tiếng, cười đến hoa chi loạn chiến liền treo ở trên người Thừa Lỗi.
Trong xe vốn dĩ đã chật chội nhỏ hẹp, hai người ôm nhau cho nhau cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của hai người cùng với hô hấp,dường như không gian nhỏ hẹp này lại trở nên nhỏ hơn.
Ánh mắt Lư Dục Hiểu rõ ràng, đôi mắt nhìn chằm chằm Thừa Lỗi không nhúc nhích. Đôi mắt cô phiếm hồng, cúi người ở gương mặt Thừa Lỗi hôn một cái.
Cô vòng lấy cổ Thừa Lỗi, dán ở bên tai anh nhẹ giọng nói: "Ông xã, anh tốt nhất."
Thừa Lỗi ngay tại giờ khắc này chỉ cảm thấy da đầu tê dại,ngay cả tóc đều có chút tê dại. Anh liếc Lư Dục Hiểu chỉ thấy đuôi mắt cô cong cong giống như mặt trăng.
Anh trầm thấp lên tiếng: "Bảo bối, anh còn có thứ tốt hơn."
Lư Dục Hiểu nhíu mày,theo bản năng đẩy Thừa Lỗi ra rồi trở lại trên ghế phụ của mình. Lư Dục Hiểu liếm môi, vẻ mặt lúng túng. Thừa Lỗi cũng sửng sốt, đầy mặt đều là không thể tin tưởng.
Thừa Lỗi cau mày, không nên, không nên! Bạch Hành không phải nói những lời này bách phát bách trúng sao! Giả! Đều là giả!
Trong lòng Lư Dục Hiểu trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ông xã đầu gỗ của cô như thế nào càng ngày càng lưu manh?
Cô suy nghĩ thật lâu, ánh mắt không chắc chắn, đợi hồi lâu mới cười thành tiếng rồi nhìn về phía Thừa Lỗi: "Thừa tổng, anh như thế nào càng ngày càng lưu manh."
Cổ Thừa Lỗi đỏ lên, không chút do dự liền đem Bạch Hành thú nhận: "Là Bạch Hành, không phải anh."
Lư Dục Hiểu nheo đôi mắt: "Bất quá Thừa tổng lưu manh lên, liền so với Bạch Hành thú vị hơn."
Thừa Lỗi thẳng lưng, "Không, là anh lưu manh!"
Lư Dục Hiểu cười tít mắt. Hai người lái xe trở về lâm viên Cô Tây,dì Trịnh làm cơm chiều, Lư Dục Hiểu lại ăn nhiều một chút.
Thừa Lỗi mang theo cô đi ra cửa tiêu thực, hai người nắm tay đi ở dưới đèn khiến bóng dáng kéo dài. Đi được một chút, Lư Dục Hiểu liền kêu đi không nổi phải đi về nghỉ ngơi.
Thừa Lỗi bất đắc dĩ mà cười cười, "Thân thể này của em nên cùng anh đi vận động."
Nói xong, yên tĩnh hai giây.
Lư Dục Hiểu hàm chứa ý cười cổ quái nhìn về phía anh, "Thừa tổng, anh sao lại mặc quần áo như thế này?"
Thừa Lỗi: "Sao?"
Anh không biết những lời này là có ý tứ gì.
Bất quá Thừa Lỗi vẫn là thực nghiêm túc mà đáp lại: "Âu phục mới của WG, còn chưa đưa ra thị trường, không phải như quần áo."
Anh tiếp tục nói tiếp: "Nếu em muốn cái kia như quần áo, anh sẽ giúp em mua."
Lư Dục Hiểu: "...... Được."
Cô giữ chặt tay Thừa Lỗi, giọng nói nhẹ nhàng lôi kéo anh trở về, "Nhanh lên đi, chúng ta về nhà làm vận động, thân thể tố chất này của em một chút cũng không được!"

Chuyển ver Hiểu Thừa Hạ Thiên - Hôm nay Thừa tiên sinh cũng muốn công khaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ