33.

350 18 0
                                    


“Anh Jungkook…” Taehyung từ phía sau ôm lấy y thật chặt, đầu chôn ở cần cổ y hít sâu một hơi, giọng nói nghẹn ngào: “Mỗi ngày tôi đều tới đây, ăn ở đây, tắm ở đây, ngủ ở đây, để tìm lại cảm giác chúng ta đã từng nằm bên nhau trên một chiếc giường… tôi rất nhớ anh…”

Hắn ôm một lúc, thấy người đàn ông trong lồng ngực không nhúc nhích, lập tức vui mừng cho rằng Jungkook rốt cục đã chịu tha thứ cho hắn, nhưng chưa được hai giây lại bị đẩy ra.

“Đừng có dùng thủ đoạn vừa đấm vừa xoa này ra đối phó với tôi, tôi chịu không nổi, có gì thì nói, có rắm mau thả!” Jungkook vốn càng nói càng nặng lời nhưng thấy khuôn mặt đối phương dần tái nhợt, tim nhảy dựng, rốt cuộc y quay đầu đi: “Còn có, căn nhà này tôi không bán nên cậu cũng không có quyền vào ở, mau trả lại chìa khoá cho tôi.”

Taehyung há miệng, cảm thấy bức bối đến khó chịu, còn có chút oan ức cảm thấy mình bị đối xử bất công.

Hắn không thể chịu đựng được khi thấy Jungkook đứng bên người khác, cũng không chịu đựng được việc y dửng dưng lạnh nhạt với mình như thế, giá như y đánh hắn một trận thì hắn còn cảm thấy tốt hơn.

Hắn một chút cũng không thể chấp nhận rằng hai người chỉ là kẻ qua đường – gặp nhau rồi thành xa lạ.

Đúng là hắn đã từng làm tổn thương đối phương sâu sắc, thế nhưng bây giờ hắn lại hận không thể moi trái tim của mình ra, nói cho y biết “Tôi tuyệt đối không lừa anh nữa, có thể tin tưởng tôi chỉ một lần được không?”

“… Thật xin lỗi.” Taehyung kìm nén đến khuôn mặt đỏ bừng nhưng cũng chỉ thốt ra được ba từ, chỉ có ba từ thôi cũng khiến hắn phải bỏ ra rất nhiều công sức.

Trước đây hắn chưa từng xin lỗi ai bao giờ và chuyện này cũng không hề nói quá chút nào. Khi còn bé hắn từng làm cho bạn khóc, nhưng cũng chỉ biết vụng về vỗ vỗ vào vai đối phương, một chữ cũng không nói.

Sau này khi trưởng thành, trải qua quá trình rèn luyện nghiêm khắc của Kim Taehuk, hắn càng không cúi đầu hay mềm mỏng với bất cứ ai.

Nhưng với Jungkook, hắn liên tục phá vỡ nguyên tắc, hoàn toàn không giống với con người hắn trước kia, ái tình sẽ khiến cho người ta thay đổi như vậy sao?

Nói Jungkook không chấn động thì không phải, giờ khắc này y chợt thấy nam nhân đứng trước mặt cứ như biến trở lại thành Kim Bwi– ngốc nghếch, bướng bỉnh, cẩn thận, chỉ biết bám dính phía sau y mà kêu “Anh Jungkook, anh Jungkook”.

Trước thay đổi và yếu đuối của Taehyung, không phải y không cảm nhận được, y vốn là kẻ mạnh miệng lại mềm lòng, lúc trước còn vì một kẻ mất trí nhớ mà bất chấp tất cả, bây giờ có thể không cảm động sao?

Nhưng mà kẻ bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, khi y muốn đáp lại tình cảm của đối phương thì sẽ vô thức nhớ lại cảm giác bị phản bội và tổn thương, bởi vì đau đến khắc sâu vào xương cốt cho nên y càng không dám trao tấm chân tình của mình.

Đến cùng là thật hay là giả đây?

Taehyung thấy y không nói lời nào liền tiến gần thêm một bước, Jungkook lập tức đưa tay ra ngăn lại, hành động đề phòng theo bản năng kia khiến trái tim Taehyung nhói đau.

(Chuyển ver Vkook) Nhặt được một nam nhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ