24.

358 18 0
                                    


“Jeon Jungkook! Đang nghĩ gì thế?”

“Hả? A… không, tối qua tôi ngủ không ngon thôi.” Jungkook bỗng hoàn hồn, ngượng ngùng nhìn Ho Dang cười.

“Tập trung chú ý một chút đi! Còn thất thần nữa thì mạng cũng không còn.” Ho Dang liếc mắt nhìn y, cằm hất về phía trước: “Cậu ngồi xe kia.”

“… Tôi đi chung xe với anh Lee sao?”

“Thế nào? Để cậu có cơ hội bảo vệ anh Lee không tốt sao? Lát nữa cơ trí một chút, tháng ngày sau này sẽ trôi qua không tồi.”

Jungkook ngoài mặt gật đầu đáp ứng, trong lòng càng hoang mang, đáng lẽ bên người Lee Munkae lúc nào cũng có mấy tên vệ sĩ chứ? Kêu y theo gã là có ý gì đây…

Bị Ho Dang đẩy một cái, y không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt ngồi vào chiếc xe con màu đen, Lee Munkae đã ngồi ở ghế sau, vừa nhìn thấy y thì lộ ra một nụ cười sâu xa.

Lòng bàn tay Jungkook đổ mồ hôi, đột nhiên hiểu được, lần hành động này chắc chắn cùng y có mối liên hệ, mặc kệ là cái gì, tốt hay xấu, tóm lại y không tránh khỏi có liên quan.

Nhưng đã quá muộn, cửa xe bị Ho Dang đóng lại “ầm” một tiếng, y không trốn được, cũng không thể trốn, tầm mắt Lee Munkae như rắn độc đang gắt gao theo dõi sau lưng y.

Xe chậm rãi khởi động đi lên một con dốc, kỳ quái là hai chiếc xe không hướng về phía ngoại thành, mà tiến về khu ổ chuột cũ nát nằm ở phía tây thành phố.

Đây chính là địa phương duy nhất còn kém phát triển trong thành phố, con đường chưa được rải nhựa, bốn phía là những căn nhà gỗ xập xệ một tầng, ngõ nhỏ ngoằn nghèo phức tạp đan xen. Nơi đây loại người gì cũng có: lưu manh, gái gọi, dân nhập cư hay người làm thuê.

Xe không đi vào được, bọn họ liền xuống xe ở một ngã tư.

Jungkook theo Lee Munkae qua bảy tám ngã rẽ đi tới một ngôi nhà nằm sâu bên trong.

Dù không biết Lee Munkae toan tính điều gì, dọc theo đường đi y vẫn tận lực chú ý quan sát xung quanh, nơi này có ưu điểm là che giấu tốt, nhưng cũng là bất lợi trí mạng, nếu có người đánh lén thì không thể phát hiện kịp thời.

May mắn đi một đường không có trở ngại, trước mắt xuất hiện khu nhà bỏ hoang, trên cánh cửa sắt bám một lớp bụi dày đặc.

Jungkook vừa định bước qua cửa, chợt cảm giác được bắp đùi rung lên một trận, lúc đầu y còn chưa phản ứng kịp, chấn động lần thứ hai truyền đến, y mới nhớ ra trước khi đi đã bỏ điện thoại di động vào trong túi.

Bình thường khi ra khỏi nhà y đều mang theo điện thoại, lần này cũng không ngoại lệ, may mà trước đó đã chuyển sang chế độ rung, nhưng mà chỉ có Taehyung biết số, vì sao đối phương lại gọi vào lúc này chứ?

Bây giờ chắc chắn là không thể nghe máy, y liền đợi cho tới khi nó ngừng rung mới thở phào nhẹ nhõm, không ngờ chưa tới hai giây, di động lại rung lên.

“Này, cậu sao vậy?” Munkae phát hiện Jungkook đi không kịp liền quay đầu lại hỏi.

“Lee, anh Lee, tôi mắc tè, muốn đi giải quyết.” Jungkook đang căng thẳng nên có chút líu lưỡi.

(Chuyển ver Vkook) Nhặt được một nam nhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ