Chap 2: "Cậu chủ nhỏ"

960 97 26
                                    

.
.
.

Satang mặc dù trong lòng khiếp sợ, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng miệng cùng mặt vẫn giữ một thái độ bình tĩnh hỏi.

"Haha... Mọi người đùa vui quá. Cậu chủ nhỏ thật sự đâu rồi?"

Đợi khi người con trai kia đi tới đứng cạnh ba người, Renin mới đáp.

"Cậu chủ nhỏ chính là đứa này đây. Thằng bé tên là Winny Pholcharoenrat."

Ngay tại khoảnh khắc ấy, cậu chỉ muốn chửi bậy cho vơi bớt nổi khiếp đảm này.

'Cậu chủ nhỏ gì chứ, người này cao hơn cả mình gần một cái đầu... Mặt mũi giống một đứa trẻ ở đâu mà ban nãy anh đẹp trai này lại gọi là "thằng bé"? Nhà này không hiểu khái niệm con nít là gì à?'

Thắc mắc còn chưa được bao lâu, thì Winny đã bắt đầu cười ngốc hề hề nắm chặt lấy tay mẹ mình, môi bĩu bĩu ra làm nũng.

"Mẹ à! Winny vừa định đi ngủ... Mẹ lại bảo dì San lên đánh thức con, không chịu đâu!"

Cái...cái quái gì thế này? Hắn là một thằng con trai cao lớn, ấy thế mà lại làm hành động như một đứa con nít?

Satang cảm thấy không ổn, hoàn toàn không ổn thật rồi!

Perth nhìn người làm mới tỏ vẻ kinh ngạc, liền biết trong đầu cậu có thắc mắc gì.

Khuôn mặt hắn tỏ vẻ điềm tỉnh giải thích.

"Thật ra Winny năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi, có điều là vào năm mười tuổi có một lần nó sốt cao, trong nhà lúc đó ai cũng chủ quan nghĩ chỉ bệnh vặt cho nên dẫn đến tình hình là não bị ảnh hưởng, thằng...bé từ đó cũng ngốc luôn."

"Mặt dù thân thể thì vẫn phát triển bình thường như bao người khác, thậm chí có phần đẹp trai hơn... Nhưng não bộ và hành động chỉ dừng lại ở đứa bé mười tuổi."

Satang mặt mũi tối sầm lại hỏi.

"Cho nên các người gọi anh ta là cậu chủ nhỏ cũng chỉ vì cái trí não đó hả?"

"Ừm... Chính xác là vậy."

Winny bên này đang cười với cha mẹ, vừa xoay đầu lại thì thấy có một người lạ mặt ở trong nhà mình, liền lắc lắc cánh tay của cha, chỉ thẳng về phía cậu hỏi.

"Cha... Người này là ai?"

Pholcharoenrat lão gia rất nhanh liền đáp lại câu hỏi của anh.

"Đó là người làm mới.. Sau này sẽ chăm sóc và chơi đùa với con. Nào Winny, mau qua chào cậu ấy đi."

Winny ngoan ngoãn nghe lời gật đầu, đi đến chỗ của Satang, nhưng mà thật không ngờ rằng, lúc anh đến gần mới thấy rõ khuôn mặt của cậu.

Khẽ đưa một ngón tay lên, sau đó di chuyển lên má cậu bắt đầu....

Chọt! Chọt!

Cảm giác mềm mại từ má truyền vào ngón tay khiến anh thích thú không chịu được, càng chọt càng thấy nghiện.

Satang bị ai kia nhào nặn má mà dở khóc dở cười, đôi mắt to trợn tròn lên.

[WinnySatang] Cậu chủ [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ