Chương 43: Nguy cơ tiềm ẩn

6 0 0
                                    

Sáng sớm, trong Vô Phương tiên môn.

Chuông trấn ma phía trước cửa sổ phòng tiên tôn bỗng vang lên những tiếng thanh thúy, ánh mắt Hiên Viên kiếm dựng ở ngoài phòng khẽ động, nhìn về phía tiên nhân lạnh lùng nhưng trong trẻo đang nhập định trong phòng.

Trường Võ chậm rãi mở mắt, miệng niệm một câu quyết, chuông chấn ma bên cửa sổ “đinh đinh đang đang” bay đến trong tay hắn. Chuông nhỏ không ngừng reo vang, giống như là sợ hãi điều gì đó.

“Hiên Viên, Tịch Ngộ để Nhĩ Sanh đi theo đám thuật sĩ kia rồi ?”

Hiên Viên từ ngoài phòng đi vào, cung kính đáp: “Vâng.”

Trường Võ hừ lạnh một tiếng: “Đám đệ tử kia của ta quả thực càng lúc càng hồ đồ.”

Hiên Viên cúi đầu không nói gì. Trường bào khẽ lay động, Trường Võ đứng dậy đi ra ngoài điện, lệnh một tiếng “Hóa kiếm”, quanh thân Hiên Viên lóe lên một đạo diễm quang, thân thể hóa thành một thanh kiếm dài ba thước, thân kiếm như diễm dương[1], mũi kiếm màu đỏ ánh vàng, thân kiếm phiếm trắng, rực rỡ lóa mắt.

Thân ngự trên kiếm, y bào khẽ động, thân ảnh Trường Võ nháy mắt biến mất trong phòng.

—————

Những tia sáng nhàn nhạt của buổi sớm mai loang lổ vẩy xuống, trong rừng hoang, chém giết đã dừng.

Trên đất ngổn ngang những đoạn tay chân cụt lủn, máu tươi hòa lẫn với độc dược sền sệt màu xanh biếc thấm ướt cả đất.

Sắc mặt Trường Uyên xám như tro tàn, trên mặt xuất hiện mấy miếng long lân nhỏ. Hai mắt hắn nhắm nghiền, mồ hôi tuôn như mưa, đã không còn sức đi lại chỉ tùy ý Nhĩ Sanh đỡ mình ngồi xuống tựa vào một cái cây. Máu tươi trên Nhất Lân kiếm nhỏ giọt xuống quần áo hai người, nhiễm ra từng đóa hoa máu, nhưng đó là máu của người khác, không phải của họ.

Nhĩ Sanh mặt không chút đổi sắc lau đi vệt máu trên Nhất Lân kiếm. Trong mắt nàng một mảnh tinh hồng, ánh mắt vô thần, trống rỗng. Khẽ chạm vào má Trường Uyên, máu tươi trong lòng bàn tay liền dính lên mặt hắn, Nhĩ Sanh ngẩn người, dùng ống tay áo lau đi, nhưng càng lau lại càng lem ra. Mồ hôi lạnh theo trán hắn trượt xuống, hòa với máu, lưu lại một vệt như nước mắt.

Thoạt nhìn hắn vô cùng thống khổ. Nhĩ Sanh nghĩ, có lẽ nàng nên giết hết những kẻ khiến Trường Uyên khó chịu, như vậy trong lòng Trường Uyên sẽ thoải mái, nàng cũng không đau đớn như vậy.

Nắm chặt Nhất Lân kiếm trong tay, Nhĩ Sanh giẫm qua rất nhiều đoạn tay chân, đi tới trước mặt tên khâm sai Hoàng Thành.

Đêm qua, nàng chỉ giết các thuật sĩ bày pháp trận, còn chưa đụng đến đám quan binh vô dụng này.

“Đứng lên.” Nàng lạnh lùng nói. Nhưng hắn bị chấn động bởi long khí của Trường Uyên mà ngất đi sao có thể nghe được lời nàng nói, người nằm đó không lên tiếng đáp lời.

Chém đứt chân tay hoặc móc nội tạng, cơn đau sẽ khiến hắn tỉnh lại. Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Nhĩ Sanh, nàng liền nâng Nhất Lân kiếm lên, khoa tay múa chân một chút trên cánh tay Hoàng Thành. Lưỡi kiếm tản ra sát khí bức người, còn chưa chạm đến da thịt đã khiến cho người bình thường cảm thấy bị đè nén đến cùng cực.

Ti Mệnh - Cửu Lộ Phi Hương Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ