13

37 6 2
                                    


Cha ơi cha chớ có trông.

Con đi rồi về chăm lo cơm nhà.

Thân gầy gánh vác cả nhà.

Con thương con giúp mà cha phụ lòng.

Âm u trời đất ầm ầm.

Ngài đến ngài dẫn mẹ đi mất rồi,

Khóc than ơi hỡi đất trời.

Con phải chịu cảnh đời này mồ côi.

Thương em cùng chung cảnh ngộ.

Mong cha bù đắp thiết tha ngày ngày.

Cơm nhà ngụi lạnh trên mâm,

Đêm đêm đợi chờ cha ơi hãy về!

Mất mẹ, hắc hủi từ cha.

Trận đòn giáng xuống...

Nát tâm con rồi.

Âm giọng non nớt vang lên như từ cõi âm ti vọng về, nó ngân từng câu không nghĩa không rành. Lão đưa hai tay bịt chặt nhưng giọng nói ấy như xuất phát từ trong đầu lão. Xiết mạnh lấy tai mình, người đàn ông vùng vẫy như một con cá mắc cạn. Lời cuối như cố tình nhấn mạnh, hàng loạt mảnh kính đều nứt, tiếng cười khanh khách vang vọng khắp không gian.

Hai mắt lão kinh sợ nhìn vào tấm gương đối diện, gương mặt lão biến dạng bởi từng đường nứt của chiếc gương. Bỗng hình ảnh phản chiếc thay đổi. Lão nhìn thấy trong chiếc gương là vợ lão, tựa chưa một đoạn phim, giọng nói nhẹ nhàng cất lên.

- Anh về rồi đấy à.

Sững sờ nhìn hình ảnh cứ ngỡ cả đời này mình không thể chứng kiến được nữa. Sự hoảng loạn ban nãy tan biến, thay vào đó là cảm xúc như bị bộc phát, hai tay thô mệt đầy vết chai chạm lên mặt kính vỡ, lão ta mếu máo.

- Mình ơi, mình thật đấy sao? Là em thật đấy sao?

- Vâng, em đây, anh làm sao thế? Bọn nhỏ đâu?

Cái giọng nhẹ nhàng ấy lại cất lên, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt mà lão chỉ muốn đập vỡ cái gương để đem vợ mình ra. Tay lão càng ấn mạnh hơn, vết nứt cứa vào ngón tay lão khiến máu chảy men theo vết nứt chảy xuống nền đất. Bỗng người phụ nữ trở nên mờ nhạt rồi tan biến, lão hoảng loạn nhìn xung quanh mong tìm thấy được vợ mình. Rồi ánh mắt lão chợt bắt được một bóng hình nhỏ đang ngồi vắt vẻo trên một tấm gương, hai mắt lão long lên xồng xộc gầm gừ:

- Vợ tao đâu? Mày rốt cuộc là cái quái gì?!

Thằng nhóc ấy không trả lời, nó cười khanh khách:

- Ha ha ha ha, con phải chịu cảnh đời này mồ côi. Thương em cùng chung cảnh ngộ. Mong cha bù đắp thiết tha ngày ngày. Cơm nhà ngụi lạnh trên mâm, đêm đêm đợi chờ cha ơi hãy về!

Nó cất giọng lanh lảnh, ngân nga những câu thơ mà ban nãy nó đọc, nhấn một câu, mắt nó lại sáng hoắc lên trong khoảng không u tối. Lão cảm giác như không khí xung quanh mình bị rút cản, cả cơ thể đổ sập xuống nền đất ôm cổ quằn quại. Hai mắt chạm nhau, cảm tâm chí lão tựa như bị hút xâu vào hố đen đục ngầu ấy.

Ranh conNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ