Chap 14: Hạnh Phúc Trước Ưu Thương?

735 56 5
                                    

Chap 14

Chiếc xe trước khi kịp thắng lại đã theo tốc độ cũ hất văng Yuri ra xa, nó giật mình chẳng kịp phản ứng, cũng không thích ứng nổi với những việc đã và đang xảy ra, nó chỉ biết cơ thể mình mỏi nhừ và vô cùng đau đớn. Tay chân cọ xát với mặt đường tạo thành những vết rách lớn trên da thịt lẫn quần áo, nó bất lực thả lỏng cơ thể. SooYeon đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng ấy trong lòng lại sinh ra chút sợ hãi, cô loạng choạng nhấc từng bước chân nặng trĩu, những lời cầu nguyện được cô tận dụng hết sức có thể.

Tiffany cũng muốn đến bên Kwon Yuri dể hỏi thăm, lo lắng nhưng dường như đó không phải là việc cô cần quan tâm, và cô lại càng không có tư cách để quan tâm. Yuri thì cũng đã có SooYeon ở bên cạnh rồi, cô lại có cảm giác như mình là một kẻ thừa thãi xin được bố thí yêu thương. Đôi mắt cười đầy rẫy đau thương hướng về phía xa xăm, nơi hai đôi bàn tay gắt gao đan vào nhau, rồi nước mắt vô thanh vô thức lại lăn dài. Ừ phải, ngay từ đầu cô gái tên SooYeon kia mới chính là người may mắn được người cô yêu dành trọn tình cảm, hoặc giả cô là người đến sau nên thứ hạnh phúc ấy cô vĩnh viễn không thể nào có được. Cả đời này, cô đều chậm hơn cô ấy một bước. Đôi bàn tay nắm lại thật chặt, cố gắng kìm nén dòng cảm xúc vừa dâng lên không tự chủ. Dù biết rõ sẽ đau, nhưng cô vẫn cố chấp đâm đầu vào, biết sao được, yêu vốn là không có lý do. Tiffany nuốt nước mắt vào lòng, vội vã quay mặt đi, cô thật không muốn thấy cái cảnh hai người đó ở bên cạnh nhau nữa.

SooYeon đặt Yuri nằm lên chân mình, có vẻ như nó đã mệt mỏi cùng đau đớn đến mức không thể ngồi dậy được, chỉ có thể thả cơ thể mình trên mặt đường và không ngừng thở hổn hển. Cô dùng tay mình nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt người đối diện, lau đi vài giọt mồ hôi vừa rớt xuống trán. Ngay cả chính cô cũng bắt đầu lo sợ khi không thấy người kia nói gì, khung cảnh vừa nãy vẫn còn khiến cô bàng hoàng, may sao đó là một chiếc xe máy nếu không Kwon Yuri có lẽ đã tiêu đời rồi, nhưng dù vậy thương tích trên người nó cũng không thể xem nhẹ.

"Yuri, Yuri có thấy đau chỗ nào không?"

"Toàn thân... đều đau."-Nó thều thào trả lời, dù không muốn SooYeon lo lắng nhưng đó là sự thật. Mà nói đúng hơn, ngay lúc này nó vẫn không thể tin đây chính là SooYeon, nó nói như vậy chính là để giữ chân cô ấy ở lại bên mình:"Tôi rất đau, nên em đừng đi, có được không?"

"Em không đi, không đi đâu hết..."-SooYeon mếu máo, những giọt nước trong suốt đong đầy nơi đáy mắt chỉ chực rơi ra. Cô đã chạy rất lâu để đến đây, vốn dĩ chưa kịp có thời gian để thở lại gặp phải hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm như thế này, thật bức cô phát điên rồi:"Yuri ổn không? Chúng ta mau đến bệnh viện thôi."

Đôi bàn tay nó nhầy nhụa máu, run rẩy nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của người bên cạnh mình, dùng chút sức lực còn sót lại nương theo sự giúp đỡ của SooYeon mà ngồi dậy. Chỉ một chút cử động nhỏ cũng đã khiến cơ thể nó rã rời. Đến lúc này nó mới nhận ra những vết rách trên cơ thể mình thật không thể xem thường, máu hòa cùng đất cát và những mảng da bong tróc lại càng khiến vết thương thêm bỏng rát. Nó dùng tay ôm lấy miệng vết thương, nhẹ tặc lưỡi, tuy đã bị thương không ít lần nhưng không hiểu sao lần này có SooYeon ở bên cạnh nó lại muốn tỏ ra yếu đuối một chút.

[LONGFIC] [FULL] Fragile [YulSic] [G]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ