Chương 5:

736 48 3
                                    

Nếu ai đó sẵn sàng chăm sóc tôi mọi lúc và làm y tá cho tôi, tôi rất biết ơn người đó. Nhưng lần này, tôi cực kỳ phản kháng.

Tôi không muốn gặp anh Hạ, và từ chối mọi sự giúp đỡ của anh ấy.

Bởi vì ngay cả những người thường ngày nhút nhát và dễ chịu cũng có nhân phẩm và giới hạn của riêng mình.

Ba đêm liên tiếp sau đó, tôi đều bị những cơn ác mộng đeo bám.

Trong giấc mơ, tôi thấy Lục Tri Diên nằm cùng với những người đàn ông khác, và mỗi người bên cạnh anh đều có điểm tương đồng với anh trai tôi, có thể là mũi hoặc miệng, tất cả đều có bóng dáng của anh tôi.

Tôi cảm thấy buồn nôn, cơn đau tột độ và sự tuyệt vọng ấy đã biến thành sự căm ghét.

Trong giấc mơ, tôi như một người điên, khác hẳn với bình thường, có lẽ do kìm nén quá lâu, tất cả cảm xúc của tôi bỗng nhiên bùng nổ.

Tôi ước tôi có thể tiến lên và bóp chết những người đó, bóp chết tất cả những người bên cạnh Lục Tri Diên có ngoại hình giống anh trai tôi, thậm chí... bao gồm cả chính tôi.

Trong giây phút tiếp theo, tôi thực sự cảm nhận được sự ngột ngạt ấy, cổ tôi ngày càng đau và thắt lại, tôi khó thở, không khí dần biến mất, mạng sống của tôi cũng dần trôi đi.

"Ninh Niệm Sơ!"

"Ninh Niệm Sơ, Ninh Niệm Sơ! mau buông tay ra!"

Khi tôi sắp ngạt thở, tôi nghe thấy tiếng gọi của Lục Tri Diên, anh dùng sức bóp mạnh gỡ tay tôi ra khỏi cổ.

Hơi thở của tôi cuối cùng cũng thông, không ngừng thở dốc. Nhưng trên cổ tôi, đã lưu lại những vết đỏ do bị bóp.

Nếu như tối nay Lục Tri Diên không xuất hiện, có lẽ tôi đã bóp chết chính mình trong giấc mơ.

Thật là một cái chết đáng buồn cười!

Khi tôi tỉnh táo lại, tôi nhận ra tình trạng của mình đã trở nên tồi tệ hơn. Tôi đã bắt đầu có ảo giác và nghe thấy những âm thanh kì lạ, thậm chí còn có hành vi tự làm tổn thương bản thân.

Thông thường, thuốc có thể giúp giảm bớt, nhưng giờ tôi đang mang thai, không thể tùy tiện uống thuốc hay tiêm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.

Vài hôm trước, rõ ràng Lục Tri Diên đã nói rằng anh sẽ không đến thăm tôi trong thời gian tới, tôi không hiểu tại sao anh lại đến vào khuya như vậy.

Tôi muốn hỏi, nhưng lại sợ nghe câu trả lời tổn thương, vì tôi không thể chịu đựng thêm bất kỳ cú sốc nào nữa.

Tôi cúi đầu im lặng, Lục Tri Diên cũng im lặng. Nhưng sau đó anh đã gọi bác sĩ và y tá đến, giúp tôi chườm lạnh cổ để giảm sưng và đau.

Loay hoay đến tận rạng sáng, anh rót một cốc nước ấm đưa cho tôi, tôi ngơ ngác không nhận, mà chỉ hỏi: "Anh... không đi sao?"

"Ngủ đi." Lục Tri Diên bình tĩnh nói:"Khi em ngủ, tôi sẽ đi."

Tôi mở miệng ra, nhưng lại nuốt câu nói đó lại vào trong. Tôi chỉ là một trong số những người thay thế của anh, không có quyền và cũng không cần thiết phải hỏi anh nhiều như vậy.

Hơn nữa, mỗi khi tôi hỏi nhiều, anh đều không trả lời thẳng thắn.

Anh ngồi bên cạnh giường của tôi, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào mặt tôi. Nếu là trước đây, anh sẽ không bao giờ có ánh mắt và hành động như vậy, tôi biết, anh sợ tôi sẽ tự làm hại bản thân một lần nữa.

Nhưng liệu anh thật sự lo lắng cho tôi, hay là vì quan tâm đến đứa bé trong bụng tôi?

Tôi nghĩ là cái sau.

Bị anh nhìn chằm chằm, tôi cảm thấy không thoải mái, nên đã trở mình, quay lưng lại với anh để đi vào giấc ngủ.

Chúng tôi đã ngủ cùng nhau suốt sáu năm, đã hình thành thói quen khó bỏ, mỗi khi có anh bên cạnh, tôi ngủ sẽ yên tâm hơn.

Tôi không còn mơ thấy ác mộng nữa, sáng hôm sau khi mở mắt ra, bên giường chỉ còn lại một chiếc ghế, Lục Tri Diên đã rời đi.

Tôi đã đuổi anh Hạ đó đi, nhưng hôm nay lại có một cô gái Beta đến.

Ban đầu tôi tưởng cô ấy đi nhầm phòng bệnh, cũng nhầm người, nhưng sau đó cô ấy đã hắng giọng và giới thiệu một cách trịnh trọng: "Ngài Ninh, xin chào! Tôi tên là Chung Lê, là người Lục Tổng cử đến để chăm sóc ngài."

Tôi không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Lục Tri Diên lại nhanh chóng cử một trợ lý khác đến như vậy.

Nhưng ấn tượng ban đầu của tôi về cô ấy không tệ, tôi cũng chào lại: "Chào cô, tôi là Ninh Niệm Sơ."

Chung Lê cũng là trợ lý cuộc sống hằng ngày của Lục Tri Diên, cô ây nói rằng Lục Tri Diên có công việc quan trọng, phải đi công tác một tuần, không thể đến bệnh viện thăm tôi, trong thời gian này cô ấy sẽ phụ trách việc sinh hoạt của tôi.

"Ngài Ninh, thực ra ban đầu có một người khác được cử đến chăm sóc ngài, nhưng tôi không biết tại sao, anh ấy đột nhiên lại bị Lục Tổng sa thải."

Nghe câu này, tôi lập tức phản ứng lại: "Người trợ lý đó, có phải họ Hạ không?"

Chung Lê ngay lập tức gật đầu: "Đúng vậy!"

"Anh ấy vào làm trước tôi rất lâu, đã làm hai năm rồi, tôi vào làm vì có một chị trợ lý đang mang thai và đang nghỉ thai sản, đúng lúc có một chỗ trống, nên tôi mới được tuyển vào."

Tình Đầu Bị Trì HoãnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ