Toska

961 95 9
                                    

Orm Kornnaphat Sethratanapong có những suy nghĩ riêng tư về Apasra. Nàng biết Apasra là một vùng đất mà chỉ có riêng Lingling Sirilak Kwong mới được phép bước vào. Bầu trời của nơi đó âm u, từng đàn quạ bay qua lượn lại, và đậu trên nóc nhà, cây cối trơ trọi không chút lá. Hai bên đường là những căn nhà xập xệ, xiêu vẹo. Giữa những thứ tan nát đó, Lingling vẫn đứng một mình chờ đợi. Nhưng không một ai đi qua, cũng không có người cô mong muốn.

Thời gian trôi qua, cô ấy đã từng ở bên cạnh nhiều người khác, nhưng tất cả chỉ là những bước chân tìm kiếm. Họ nói yêu Ling, họ ôm Ling và nằm bên cạnh Ling, họ và cô ấy âu yếm rồi vùi mình trong chăn. Nhưng duy nhất người mà Lingling chờ đợi không còn có thể nói yêu cô, ôm cô và cùng cô tìm kiếm hơi ấm.

Orm không thể trách Ling, cũng không trách Apasra vì Apasra đã rời khỏi thế giới này với một trái tim nặng trĩu, đồng thời để lại một Lingling đáng thương ở thế giới này. Nàng đã mặc kệ tất cả, đi vào tâm hồn của Lingling và nhận ra cô có quá nhiều vụn vỡ và chất thành những đống cao. Nàng ngồi xuống, đưa tay chạm lên những mảnh vụn, vừa xót xa vừa cẩn thận nhặt ra từng mảnh từng mảnh bằng tình yêu và sự trân trọng của nàng với hy vọng những mảnh sắt nhọn đó sẽ được chiếu sáng dưới ánh mặt trời, sưởi ấm cho Lingling.

Nàng yêu cô, yêu cả những điều đã đau đến không còn hình hài rõ ràng trong cô. Khi hiểu những đau khổ của Ling, trái tim của nàng cũng không thể ở yên mà trở nên đau xót, đến nổi mi mắt cũng đỏ hoe.

Orm khao khát được bên cô, nàng muốn trở thành cành cây, chiếc lá ở những con đường cô đi qua, trở thành cây bút luôn cài trên túi áo của Ling, trở thành tấm chăn để cô kéo qua vai mỗi tối và nhiều hơn thế nữa. Nàng muốn trở thành tất cả của cô.

Nàng nhớ cô, đôi khi nỗi nhớ của Orm sẽ khiến trái tim của nàng trở nên đau nhói. Rồi khi nàng đứng dưới bầu trời đêm, ngước mắt lên và nhìn thẳng vào màn trời xa xôi, sự nhớ nhung trong nàng lại trở thành những nhịp đập rộn ràng trong tim. Tiếng nói và tiếng cười của Lingling trong điện thoại, râm ran như thể cô đang tựa vào nàng và thủ thỉ bên tai. Một cảm giác khó có thể giải thích lan ra khắp cơ thể, tràn vào những nơi sâu thăm thẳm của nàng.

"Ling ơi." - Orm kề môi sát vào màn hình điện thoại, nàng gọi tên cô một cách dịu dàng như cái gió của mùa thu khẽ lay chiếc lá vàng trên cành.

"Chị đây." - Ling trở mình, nhìn ra cửa sổ. Cảm giác dịu dàng bên trong Lingling tỏa ra, ánh đèn vàng đang bao trùm toàn bộ phòng ngủ.

Ở ban công, Orm đặt tay lên lan can, tựa một bên mặt mình vào bàn tay - "Chị vẫn nghe em nói phải không?"

"Chị nghe, nghe rất rõ." - Ling cười khúc khích, tiếng cười đáng yêu của cô vuốt ve trái tim đang ở nơi xa của nàng. Orm mím môi, một đường cong duyên dáng được vẽ lên. Nàng cúi đầu, sau đó lại ngẩng mặt lên. Cơ mặt giãn ra và Orm khép mi mắt - "Em mong Ling sẽ dịu dàng với bản thân mình."

Orm hy vọng Ling dịu dàng đối xử với chính mình, yêu lấy bản thân và thôi khoác cho những đau khổ của mình những chiếc áo dày nóng bức. Tất cả thuộc về cô đều xứng đáng được yêu thương. Nàng sẽ ở bên cô bằng mọi giá. Nàng sẽ dùng sự đồng hành của mình để cho cô thấy tình yêu của nàng sẽ âu yếm cô cả đời, nàng cũng sẽ dùng tình yêu để ôm luôn những niềm đau vẫn chưa thôi hành hạ cô.

[Series] [LingOrm] Young And BeautifulNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ