Trương Gia Mẫn chở Nguyễn Thương Nga đến một con phố của người Hoa, nơi hầu hết các cửa tiệm đều bán vàng mã.
Bây giờ là 7 giờ tối, con phố này có khá nhiều người qua lại, Trương Gia Mẫn có hơi ngạc nhiên vì quang cảnh nơi đây, dẫu sao cô cũng là lần đầu tiên đến chỗ này...mua sắm...
Nguyễn Thương Nga ngồi sau lưng cô, nàng ngâm nga vài giai điệu không lời, xoay tới xoay lui nhìn ngắm như thể một thiếu nữ đang được đi sắm sửa đồ Tết vậy.
"Cô có vẻ hào hứng quá nhỉ?" Trương Gia Mẫn nhìn qua gương chiếu hậu, thấy biểu cảm của Nguyễn Thương Nga mà không khỏi bị vui lây.
"Chứ sao! Lâu lắm rồi tôi không được sắm đồ mới mà."
"Nhìn gia thế của cô như vậy, chắc ngày xưa quần áo váy đầm nhiều vô số kể nhỉ?"
Nguyễn Thương Nga vừa nhìn ngắm các cửa tiệm vừa gật gù: "Ừm phải, chưa có bộ trang phục nào thời thượng nhất lúc bấy giờ mà tôi lại không sở hữu. Luôn luôn là người đầu tiên ở Đà Lạt có được thứ tốt nhất."
"Ai cha làm con nhà giàu sướng thật đấy!" Trương Gia Mẫn cảm thán.
Nguyễn Thương Nga không vội đáp, im lặng một lúc rồi nàng mới lên tiếng hỏi: "Vậy chứ làm con của cha nuôi cô không sung sướng à?"
Trương Gia Mẫn trầm ngâm: "Hm tôi là một đứa trẻ mồ côi, cảm thấy vô cùng may mắn và biết ơn khi được cha nuôi nhận, nhưng cuộc sống đến mức gọi là sung sướng thì không."
"Ai cũng có điểm khó khăn trong cuộc sống của mình cả, chết rồi như tôi cũng đâu mấy ai được yên? Vậy nên quan trọng là phải biết tận hưởng những gì đang nắm trong tay ở hiện tại."
"Uầy sao tự dưng cô như một nhà hiền triết vậy?" Trương Gia Mẫn gượng gạo cười, che giấu đi sự mềm yếu của mình trong chủ đề này.
Nguyễn Thương Nga không đáp, cô chỉ giơ tay chỉ về một hướng, nơi có cửa tiệm vàng mã lớn nhất khu phố.
"Biết chọn quá nhỉ?..."
"Tất nhiên! Nguyễn Thương Nga này dù đã chết thì cũng phải dùng thứ vàng mã tốt nhất, vậy mới xứng với dung mạo của tôi."
Trương Gia Mẫn bất đắc dĩ cười cười, cô lại lần nữa nhớ về bộ dạng thật sự của Nguyễn Thương Nga, sóng lưng vô thức bịn rịn mồ hôi lạnh.
Dừng xe lại trước cửa tiệm, hai người bước vào gặp bà chủ là một người Việt gốc Hoa đeo cặp kính lão dày cộm đang ngồi...đếm giấy tiền vàng bạc...
"Chào bà, bà cho con hỏi ở đây có bán..."
"Vàng mã phải không?" Bà chủ vẫn dán mắt vào xấp giấy tiền, nói.
"Dạ đúng rồi ạ!"
"Nhìn là biết..."
Trương Gia Mẫn ngó nghiêng rồi lại âm thầm ra hiệu cho Nguyễn Thương Nga đi chọn thứ mà nàng thích.
Chợt, bà chủ lại lên tiếng: "Mua đồ cho phụ nữ phải không?"
"À ừm dạ phải, sao mà bà biết?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT-KINH DỊ-VIỆT] NGƯỜI ĐẸP ĐÊM TRĂNG - TG: CÁ CHÉP
Terror_NGƯỜI ĐẸP ĐÊM TRĂNG_ • Tác giả: Cá Chép (Cá Chép Ngắm Trăng). • Thể loại: Bách hợp, kinh dị, Việt Nam, 1x1. • Bối cảnh: Việt Nam thế kỷ 20-21. • Nhân vật chính: Nguyễn Thương Nga, Trương Gia Mẫn. • Giới thiệu: Trương Gia Mẫn là một cô hoạ sĩ trẻ ch...