14.bí mật giữa chúng ta

246 9 0
                                    

Sau hôm ấy, khi hình ảnh Orm vẫn còn in sâu trong tâm trí, LingLing nằm trên giường, lòng đầy bối rối. Những câu nói của Orm cứ văng vẳng bên tai, đặc biệt là lúc cô vô tình gọi Orm là "em." Cô bật cười khi nhớ lại phản ứng của Orm, cái vẻ mặt ngạc nhiên và niềm vui sướng tỏa ra như ánh nắng giữa trưa. Thật kỳ lạ, sự hồi hộp trong lòng cô khi nhớ về Orm khiến cô không thể chợp mắt.

"Rốt cuộc mình đang làm gì thế này?" LingLing tự hỏi, cắn môi suy nghĩ. Cô không thể phủ nhận rằng cảm giác lo lắng mỗi khi Orm không ở bên cạnh khiến trái tim cô đập loạn nhịp. Trong không khí tĩnh lặng của buổi tối, sự vắng mặt của Orm lại khiến nỗi cô đơn của LingLing trở nên nặng nề hơn.

Ngày hôm sau, khi bước vào bệnh viện, LingLing cố gắng tập trung vào công việc. Nhưng ngay khi nhìn thấy một chiếc xe hơi quen thuộc đỗ bên ngoài, cô không khỏi hồi hộp. Một luồng năng lượng đặc biệt tràn ngập trong lòng, khiến cô không thể kiềm chế được. Những ý nghĩ về Orm ùa về, từ nụ cười tỏa sáng đến cái cách mà cô ấy chọc ghẹo cô.

Khi đi qua hành lang, cô nghe thấy tiếng nói của Orm vang lên từ một phòng khám. "Nghe nói bác sĩ LingLing sắp đến. Ai cũng đang chờ chị đấy!" Orm cười lớn, giọng nói trong trẻo vang vọng. LingLing cảm thấy lòng mình ấm áp khi nghe thấy sự quan tâm chân thành của Orm.

"Em không cần phải làm ầm ĩ lên như vậy đâu, Orm!" LingLing thốt lên khi bước vào phòng khám, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng nhưng không thể giấu nổi nụ cười trên môi. "Tôi không phải là ngôi sao đâu."

"Nhưng đối với em, chị là ngôi sao sáng nhất!" Orm chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ nhưng cũng đầy nghịch ngợm. "Và em rất muốn chị biết rằng em đang chờ đợi những món ăn tuyệt vời từ chị đấy!"

"Món ăn nào chứ?" LingLing trả lời, cố tình làm bộ không quan tâm.

"Em đừng có đòi hỏi quá đáng, nhé!"

"Chỉ cần món gì mà chị nấu thôi, em sẽ ăn hết!" Orm cười tươi, ánh mắt đùa giỡn khiến LingLing không khỏi rùng mình. Thật là một đứa trẻ ngốc nghếch, nhưng lại có sức hấp dẫn lạ kỳ.

Cuối giờ làm việc, khi LingLing bước ra khỏi bệnh viện, một cơn gió mát lành thổi qua, khiến tâm trạng cô trở nên thoải mái hơn. Cô nhìn thấy Orm đứng đợi ở góc đường, mái tóc dài bay trong gió. Cảm giác hồi hộp dâng lên khi cô thấy Orm vẫy tay, gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời.

"Chị LingLing, hôm nay em đã chờ rất lâu đấy!" Orm kêu lên, chạy lại gần. "Em không biết chị có bận không, nhưng em rất muốn ăn gì đó cùng chị!"

LingLing cười, không thể cưỡng lại được vẻ đáng yêu của Orm. "Vậy em muốn ăn gì? Tôi không biết nấu món gì ngon cả."

"Chị cứ đưa ra một món mà chị thích. Em tin chị!" Orm đáp lại, ánh mắt sáng lên như thể đang chờ đợi một món quà đặc biệt.

LingLing lúng túng nhưng cũng thấy vui. "Được rồi, tôi sẽ dẫn em đến một quán ăn ngon."

Trên đường đến quán ăn, LingLing và Orm không ngừng nói chuyện, bàn về những món ăn yêu thích và những câu chuyện thú vị. Khi bước vào quán, Orm tỏ ra rất phấn khích.

"Chị ơi, ở đây có món mì Ý mà em rất thích! Chị đã ăn bao giờ chưa?"

"Chưa, nhưng hôm nay tôi sẽ thử!" LingLing mỉm cười, cảm thấy thích thú khi thấy Orm hăng hái như vậy. "Vậy em gọi cho cả hai nhé?"

"Đúng rồi! Em sẽ gọi một món mì Ý lớn, và chị sẽ ăn cùng em!" Orm nói, không chút do dự.

Khi món ăn được mang ra, Orm không ngừng gợi ý, "Chị, chị phải thử trước nhé. Em không muốn ăn một mình đâu!"

LingLing cắn môi, biết rằng Orm đang cố tình trêu chọc mình. "Thật ra tôi cũng muốn thử. Nhưng mà... em có chắc là đủ không?"

"Em luôn đủ sức ăn hết! Chị chỉ cần ăn cùng em thôi!" Orm cười tươi, trong ánh mắt tràn đầy niềm vui.

Cuối cùng, khi mọi thứ gần như đã xong, LingLing bỗng cảm thấy một cảm giác ngại ngùng lướt qua. Cô nhớ lại câu chuyện mà họ đã chia sẻ và những cảm xúc dâng trào khi bên Orm. Đặc biệt, khi cô gọi Orm là "em" đã khiến trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Em... em nên giữ bí mật điều này nhé," LingLing nói, ánh mắt hướng xuống bàn, giọng nói có phần ngập ngừng. "Gọi chị là... chị và em được không?"

Orm bất ngờ đến mức suýt nữa làm rơi thìa.

"Thật sao, chị vừa nói gì? Em không nghe rõ!"

"Gọi chị là... chị và em nhé. Chỉ riêng hai chúng ta thôi," LingLing nói nhỏ, cảm giác tim đập rộn ràng.

"Wow, chị thật tuyệt vời!" Orm nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh. "Em sẽ không bao giờ quên được điều này! Em thích cách gọi này của chị!"

"Nhưng em phải giữ bí mật đấy," LingLing nói, nghiêm túc nhưng không thể kiềm chế nổi nụ cười. "Nếu có ai biết, chị sẽ không thể nhìn mặt em đâu!"

"Được, em hứa!" Orm cười lớn, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. "Em sẽ giữ bí mật và chị sẽ gọi em như vậy mãi nhé!"

Những ngày tiếp theo, bí mật giữa họ dần trở thành một phần quan trọng trong mối quan hệ của LingLing và Orm. Họ không chỉ là bác sĩ và bệnh nhân nữa, mà còn là những người bạn thân thiết, những người chia sẻ niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống hàng ngày. LingLing cảm thấy trái tim mình như được nâng đỡ bởi sự hiện diện của Orm.

"Chị LingLing, hôm nay em có một bí mật muốn nói với chị," Orm thì thầm khi họ ngồi bên nhau trong một quán cà phê nhỏ. Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng khuôn mặt của Orm, làm tôn lên nét dễ thương của cô ấy.

"Bí mật gì vậy?" LingLing hỏi, giả vờ không biết.

"Em đã nói với một người bạn về cách gọi này, và họ rất ghen tị với em!" Orm nói, nụ cười trên môi như thể đang khoe khoang. "Họ bảo rằng chỉ có em mới có thể khiến chị gọi như vậy!"

"Em không nên nói ra như vậy đâu," LingLing cản lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui. "Người khác biết, chị sẽ không được yên đâu."

"Nhưng em lại thích khi chị gọi em như vậy!" Orm nũng nịu, đôi mắt híp lại trong khi cười tươi. "Thật sự, cảm giác như mình có một bí mật gì đó thật tuyệt."

LingLing cảm thấy trái tim mình ấm áp khi nhìn Orm tràn đầy sức sống. "Chị cũng thích điều đó," cô thừa nhận, dù vẫn giữ chút sỉ diện. "Nhưng em phải hứa là sẽ không để ai biết nữa."

"Em hứa mà!" Orm cười thật tươi, nhìn thẳng vào mắt LingLing. "Em sẽ giữ bí mật giữa hai chúng ta mãi mãi. Chị là của em mà!"

"Mới có một chút bí mật thôi mà em đã làm ầm lên rồi," LingLing mỉm cười, lòng tràn đầy hạnh phúc. Cô không biết rằng bí mật này đã làm cho tình cảm của họ ngày càng khăng khít hơn. Cảm giác gần gũi giữa họ ngày càng rõ ràng, và LingLing nhận ra rằng, dù có sỉ diện đến đâu, cô cũng không thể phủ nhận rằng mình đang dần yêu Orm.

____________________

[LingOrm] Chasing Dr.LoveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ