Ngọn gió đông rét buốt thổi bần bật xuyên suốt con đường Trịnh Trường kêu ù ù từng cơn làm lòng người cũng ớn lạnh. Lá khô bị cuốn bay liên tục đập vào cửa sổ, kéo giật Wangho ra khỏi giấc mộng.
Trong phòng không mở đèn, ánh sáng lập lòe và tiếng nói chuyện xì xào vọng vào từ sân ngoài.
Wangho bò dậy ngồi trên giường ngơ ngẩn một lúc rồi lật chăn ra, lần mò xuống giường.Nhà họ Han đời đời kế thừa nghề điêu khắc gỗ của tổ tiên, là kỹ thuật có một không hai trong thành phố Kiến Kinh, hiện tại cả gia đình đều đang sống đông đủ trong căn tứ hợp viện tam tiến này.
Wangho năm tuổi có một căn phòng riêng nho nhỏ.
Rời khỏi nơi có lò sưởi, vừa mở cửa là bị gió lạnh bên ngoài thổi vào làm rùng mình, ai đó vội vã chạy đến bế cậu lên nói rằng: “Ôi ông nhỏ của tôi ơi, sao lại tự bò dậy thế này?”
“Không sao đâu chú Ryu.” Wangho không vùng vẫy, còn dụi đầu vào vai người đàn ông ấy vô cùng quen thuộc, hỏi bằng giọng ồm ồm: “Bên ngoài sao thế ạ? Con nghe thấy tiếng bố mẹ.”Năm nay chú Ryu hơn bốn mươi, đã trải qua hơn nửa đời người ở nhà họ Han. Trước đây chú theo ông nội của Wangho học việc, sau khi ông cụ qua đời thì hiện đang theo chủ gia tộc mới, cũng chính là cha của Wangho, Han Kyung-ho.
Chú Ryu đưa tay nắm chân cậu, thấy cậu không đi chân không xuống đất mới thở phào.
Sau đó chú xoa xoa mái tóc tơi mượt sau ót cậu, giải thích: “Bây giờ bố mẹ con có việc không qua được, có buồn ngủ không? Nếu buồn ngủ thì tối nay ngủ với chú nhé.”
“Con không buồn ngủ.” Wangho lắc đầu.
Cậu ngước mắt nhìn ra cửa vườn nhỏ qua vai chú Ryu, một lúc sau mới khẽ hỏi: “Chú, có phải ba mẹ nuôi về rồi không?”
Dù động tác của chú ấy chỉ khựng lại trong một quãng rất ngắn thôi thì Wangho vẫn cảm nhận được.
Chú Ryu thở dài thì thầm, “Ừ, về rồi.”
Về rồi, nhưng vĩnh viễn không về được nữa.
Wangho hiểu ra ngay, mắt cậu đỏ lên, hiện tại đang là đêm nên chú Ryu mới không để ý thấy.
Han Wangho của hiện tại không phải Wangho năm năm tuổi thật sự, mà là Wangho đã sống lại một đời.
Không một ai biết bí mật này.
Trong trí nhớ của cậu, nhà họ Lee cũng gặp chuyện trong khoảng thời gian này.
Thời điểm Wangho trùng sinh trở lại vừa khéo là khi cậu vừa qua một cơn bệnh nặng. Vợ chồng Han Kyung-ho thương con đứt ruột, nghe một sư ông đi qua nói cậu bị tà linh nhập xác cần phải tìm gia đình phù hợp trấn áp lại.
Vừa hay nhà họ Lee là gia đình quân nhân trú quân ở đây. Tuy chỉ mới đến Kiến Kinh được vài năm, lại thường xuyên bôn ba bên ngoài, nhưng hai vợ chồng nhà ấy đối nhân xử thế rất rộng rãi tốt bụng, thường ngày cũng hay qua lại với nhà họ Han.
Thế là Wangho có thêm cha mẹ.
Cậu chỉ nhớ được người đàn ông quanh năm sống kiếp quân nhân cao to cường tráng, người phụ nữ khéo léo mà kiên cường. Hai người gặp chuyện không may trong một trận lở đất ngày đông năm xưa, chỉ để lại một mình đứa con trai độc đinh mới gần mười tuổi ôm tro cốt cả hai về nhà.
BẠN ĐANG ĐỌC
Fakenut | Em bé ngoan
Short StoryKiếp trước Han Wangho cắt đứt quan hệ với gia đình đi xa tha hương, bị phản bội, bị người ta giẫm dưới chân mặc sức sỉ nhục, chết rồi lại trôi dạt chốn lạ, linh hồn không thể về lại cố hương. Thật không ngờ một sáng tỉnh mộng lại trùng sinh. Năm ấy...