Ch1. D1-1

7 1 0
                                    

(Truyện đăng chính thức trên Wattpad và trang Wordpress của Đa Diện Chung Danh)

[Mọi người có biết đến giấc mơ sống động không?]

Từ năm 7 tuổi, tôi đã có những giấc mơ chân thực đến mức tôi còn tưởng bản thân đã lạc vào không gian khác. Người ta gọi những giấc mơ thế này là Vivi Dream.

Hầu hết người ta thường sẽ quên đi những gì đã xảy ra trong giấc mơ, nhưng tôi thì không. Tôi nhớ từng chi tiết một, từ hành động, xúc cảm, giác quan cảm nhận đều ghi nhớ rõ ràng. Vì vậy khoảng thời gian khi vừa bắt đầu mơ, tôi đã cảm thấy sợ hãi việc đi ngủ.

Mẹ đã dẫn tôi đi khám tâm lý, làm các liệu pháp ám hiệu lẫn thôi miên, nhưng đều không hề hiệu quả. Các bác sĩ đều nói có lẽ do trí tưởng tượng của tôi quá mạnh, hoặc là do, tôi đang nói dối để gây sự chú ý.

Trước những nhận xét của "chuyên gia" và ánh mắt lo lắng của mẹ, tôi đã chọn im lặng.
Cứ như thế, tôi làm quen với những giấc mơ sống này của mình tận hơn 10 năm.

Ban đầu những giấc mơ chỉ có một mình tôi đột ngột tỉnh dậy trong một địa điểm xa lạ. Có lúc tôi thấy mình đứng trong một vườn hoa đang nở rộ xinh đẹp. Có lúc tôi thấy mình đang ngồi trên ngọn đồi đầy nắng và gió. Và dần dần khi tôi càng lớn, những giấc mơ của tôi càng trở nên sắc nét và chân thực hơn, nhưng đồng thời những địa điểm khiến tôi sợ hãi cũng xuất hiện.

Năm tôi 14 tuổi, tôi đã mơ thấy mình thức dậy trong một khu rừng đầy sương mù và tăm tối. Là mơ nhưng tôi thậm chí còn cảm nhận được cái lạnh đang chạm vào da mình. Mùi của khu rừng ẩm ướt nhớp nháp cùng những tiếng động lạ từ những bụi rậm đen sì.

Tôi đã sợ hãi đến mức chẳng dám ngó nhìn xung quanh, chẳng dám cất bước chạy đi. Tất cả những gì tôi làm lúc ấy, là nhắm chặt mắt, dùng đôi bàn tay nhỏ bịt chặt hai tai của mình và khóc.

Một đứa nhỏ 14 tuổi cứ thế bơ vơ một mình ngồi rạp trên đất, sợ hãi run rẩy trong khu rừng tối hàng tiếng đồng hồ. Cho đến khi dường như ngất xỉu vì sợ hãi và bật dậy một cách hoảng loạn trên giường ở bên ngoài hiện thực.

Cũng vì giấc mơ đó, tôi thậm chí còn sốt cao một trận. Đến giờ nhắc lại tôi vẫn còn nhớ sự sợ hãi đó như mới vừa hôm qua.

Sau khi khu rừng xuất hiện, tôi đã bắt đầu mơ thấy sự hiện diện của những vật sống khác.
Tôi mơ thấy những sinh vật có nhiều hình dạng kì lạ. Có sinh vật xinh đẹp như những thần thú trong truyện cổ tích. Cũng có những sinh vật khiến tôi nín thở run sợ tìm chỗ núp vì ngoại hình kinh dị. 

Và cuối cùng, khi tôi bước sang tuổi 15, những con người lạ mặt đầu tiên đã xuất hiện.

Khoảng thời gian đó tôi đã quen với những giấc mơ. Bên cạnh cảm giác sợ hãi ban đầu, tôi dần trở nên thích thú và cảm thấy kích thích khi để bản thân "tham gia" vào giấc mơ.

Sau khi quan sát trong thời gian dài, tôi nhận ra rằng, nếu tôi im lặng và chỉ đóng vai làm một người quan sát thì những sinh vật trong giấc mơ đều không thể nhìn hay cảm nhận thấy tôi. Chuyện này khiến tôi cảm thấy bản thân giống như một vị thần đang quan sát từ bên ngoài vậy.
Suy nghĩ tự phụ cùng thời gian tuổi trẻ thích ảo tưởng, tôi đã để bản thân tận hưởng tất cả.
Nhưng nơi nào có con người xuất hiện, nơi đó chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.

[Linh dị] Vivid DreamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ