Chương 23 (Thượng): Kỳ thực cậu vẫn luôn tinh tế như thế.

230 36 8
                                    

Chương 23 (Thượng): Kỳ thực cậu vẫn luôn tinh tế như thế.

Sự an ủi nhẹ nhàng bình thản của Thẩm Quân Ngọc tựa như dòng suối mát, xoa dịu nỗi lo lắng ẩn sâu trong trái tim Văn Túc một cách hết sức tự nhiên.

Văn Túc đang định nói gì đó thì Thẩm Quân Ngọc lại ho khan mấy tiếng.

Sắc mặt Văn Túc chợt biến, theo bản năng đưa tay ra ôm lấy vai Thẩm Quân Ngọc, nhưng Thẩm Quân Ngọc lại lắc đầu, giọng hơi khàn đi: "Không sao, chỉ là ta vừa mới nôn ra máu, cổ họng hơi dinh dính."

Vừa nói, Thẩm Quân Ngọc lại giơ tay lên đặt lên vai Văn Túc như an ủi: "Văn huynh, cậu đi rót cho ta một tách trà nữa nhé? Được không?"

Ngón tay của Thẩm Quân Ngọc mịn màng mát lạnh, chạm vào như ngọc, cộng thêm giọng nói dịu dàng hiếm khi có chút yếu mềm, khiến Văn Túc không còn đường nào để từ chối.

Hắn chỉ có thể lấy chiếc gối mềm thêu chỉ vàng ở cuối giường lót sau lưng Thẩm Quân Ngọc để y dựa vào, rồi mới đứng dậy đi ra phía trước bình phong rót trà.

Ánh nến đung đưa.

Trước bình phong, Văn Túc cầm ấm trà sứ men xanh rót trà vào tách, tấm lưng dài thẳng tắp ánh lên bức bình phong tranh thủy mặc, tựa như một phần trong bức tranh.

Nhưng lúc này cơ thể của hắn vẫn chưa thả lỏng, mỗi thời mỗi khắc đều chú ý tới động tĩnh của Thẩm Quân Ngọc.

May là lần này bên phía Thẩm Quân Ngọc hiếm khi bình yên, không có động tĩnh gì.

Một lúc sau, Văn Túc châm trà xong quay lại, Thẩm Quân Ngọc đang rũ mắt nghỉ ngơi, bạch y tựa nửa người vào chiếc gối mềm, một nửa mái tóc dài đen óng ả xõa tung sau lưng, tóc mai cũng hơi buông xõa.

Ánh nến lung linh nhảy múa trên khuôn mặt mịn màng có chút nhợt nhạt của Thẩm Quân Ngọc, càng trở nên mờ ảo, như phủ một lớp mờ sương.

Rõ ràng hiện tại y đang dịch dung trong dáng vẻ hết sức bình thường, nhưng chỉ cần nhìn y một cái, cũng đã khiến người ta đau lòng.

Văn Túc chăm chú nhìn một lúc, hắn bước đến bên giường, cầm tách trà ngồi xuống mà không nói một lời.

Thẩm Quân Ngọc như cảm nhận được, hàng mi dài khẽ động, mở mắt ra.

Văn Túc đỡ lấy vai y, để y ngồi thẳng nửa người dựa vào lòng hắn.

Lần này Thẩm Quân Ngọc cũng không còn ngượng ngùng nữa, cứ vậy mà tựa vào vai Văn Túc, rất đỗi tự nhiên chậm rãi uống một ngụm trà từ tay Văn Túc.

Văn Túc thuận thế đưa một chiếc tách rỗng qua, để Thẩm Quân Ngọc nhổ hai ngụm trà đầu tiên sau khi đã súc miệng.

Tiếp đó, hắn lại đi lấy thêm một tách trà nữa, để cho Thẩm Quân Ngọc uống.

Một Văn Túc thầm lặng, chu đáo và tinh tế như thế khiến Thẩm Quân Ngọc hơi ngạc nhiên.

Uống trà xong, Thẩm Quân Ngọc vô thức nhìn hắn, mỉm cười: "Trước giờ không nhìn ra, Văn huynh lại là một người tinh tế như vậy."

Tôi Trùng Sinh Vào Cái Đêm Hòa Ly Với Trúc Mã Kiếm TônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ