Hai đầu chân mày Kiều Nhạc Hi nhíu chặt, dĩ nhiên cô sẽ không đổi ý. Cô tự nhận, đối với người đó nỗi hận của cô sâu sắc như thế nào, nhưng mà...
"Anh Hai của tớ tìm cậu?"
Giang Thánh Trác thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy"
Kiều Nhạc Hi tỏ ra đáng thương, cố gắng vớt vát một chút đồng cảm từ cậu: "Có thể không đi không?"
Thật đáng tiếc, Giang Thánh Trác biết tỏng bộ dáng này của cô, nghiêng đầu hỏi lại: "Cậu nói thử xem?"
"Tớ thật sự không muốn đi, trừ chuyện này ra chuyện gì tớ cũng làm!" - Kiều Nhạc Hi thề thốt đảm bảo
Giang Thánh Trác đặt hai tay lên vai cô, hơi dùng sức xoay cô một trăm tám mươi độ, đẩy Kiều Nhạc Hi về phía trước: "Đi đi, tới lúc đó chúng ta cùng nhau về"
Kiều Nhạc Hi cố gắng dụ dỗ quân địch một lần nữa: "Thiệt là... không thể không đi sao? Tớ sẽ mua bánh chẻo cho cậu trong vòng một tuần?"
Giang Thánh Trác không có phản ứng.
"Giang Thánh Trác! Cậu mà ép tớ thì tớ nói cho cha cậu biết cậu lén lút mua xe đua chuyên biệt suốt ngày rêu rao khắp nơi!" - Kiều Nhạc Hi thấy không dụ dỗ được đành phải uy hiếp.
Lần này thì đến lượt Giang Thánh Trác cau hàng chân mày: "Sao cậu biết tớ mua xe? Chuyện đó tớ đâu có nói với ai?"
Kiều Nhạc Hi cười gian hắc hắc, chờ Giang Thánh Trác quỳ xuống cầu xin tha thứ
Ai ngờ Giang Thánh Trác dừng bước, vuốt cằm suy nghĩ, thu hồi vẻ hoảng sợ vừa rồi, bình tĩnh nhìn cô rồi chậm rãi mở miệng: "Thật không uổng là hai anh em ruột, cái vẻ mặt đi uy hiếp người khác cũng giống nhau như vậy! Nhưng mà anh Hai của cậu thông minh hơn cậu một chút, nếu đem ra so sánh thì tớ tương đối sợ anh ấy hơn"
Nói xong tiếp tục đẩy Kiều Nhạc Hi lên phía trước, nhưng mà ai kia vẻ mặt đau khổ: "Giang Thánh Trác, tớ không muốn về mà..."
Giang Thánh Trác sờ sờ đầu cô, nói lời nhỏ nhẹ cứ như dỗ dành một đứa nhỏ đang gây sự: "Ngoan... nghe lời anh, anh mua kẹo cho ăn..."
Kiều Nhạc Hi và Giang Thánh Trác quay trở lại phòng tiệc, đám người ăn uống no đủ mặt mày hồng hào đang đứng tụ hợp mấy tốp nói chuyện phiếm chiếm lấy một góc phòng.
Hai người kẻ trước người sau vào cửa, sau đó cả hai hết sức ăn ý chia ra hai hướng tham gia vào nhóm người, cũng nhanh chóng hòa mình.
Kiều Nhạc Hi đang nói chuyện vui vẻ với mấy người bạn gái, Mạnh Lai bỗng nhiên mở miệng: "Nhạc Hi, cậu cùng mình đi toilet nha"
Tuy trong lòng cảm thấy kỳ lạ là vì Bạch Tân Tân đang đứng cạnh cô, tại sao Mạnh Lai không rủ cô ta đi chung ngược lại gọi mình? Nhưng cô vẫn đứng lên: "Được"
Hai người vừa đi được vài bước, Bạch Tân Tân ở phía sau bỗng kêu lên: "Chờ một chút, em cũng đi"
Ngay lúc đi tới vách ngăn mỏng giữa hai khu, những người khác còn đang nói chuyện ở phía bên kia không để ý, khi Kiều Nhạc Hi đi vòng qua vách gần tới cửa, Kiều Nhạc Hi có cảm giác sau lưng có ai đó dùng lực đẩy cô làm cho cô mất thăng bằng theo quán tính quơ tay tìm kiếm điểm tựa, và người gần nhất là Mạnh Lai.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cặp Đôi Cầm Thú - Đông Bôn Tây Cố
HumorKhi còn đi học, lần đầu tiên Mạnh Lai nhìn thấy Giang Thánh Trác, có nói với Kiều Nhạc Hi: "Giang Thánh Trác mặc quần áo rất có phẩm vị." "Ừ, mặt người dạ thú!" "Nhìn qua rất nhã nhặn." "Lịch sự? A, đúng, lịch sự bại hoại thì có!" "Nhìn qua thật sự...