Cái tên Dương Tịch lần đầu xuất
hiện trong cuộc đời Diệp Phiên
Nhiên là vào mùa thu năm 1998.
Năm đó, cô mười lăm tuổi vừa
thi đỗ vào Tam Trung- một
trường trung học phổ thông
trọng điểm của thành phố D.
Nơi đây tập trung toàn những
học sinh ưu tú đến từ các
trường, ai cũng ra sức cố gắng
dùi mài kinh sử để thi đỗ vào
trường đại học trọng điểm, còn
cô lại mang một tâm trạng phiền
muộn chán chường.
Diệp Phiên Nhiên sinh vào đời
đầu thập niên tám mươi thế hệ
trước, bố mẹ cô là công nhân
viên chức của một doanh nghiệp
quốc doanh cấp tỉnh. Nhà máy
công ty toạ lạc tại Thành Nam
ngoại ô thành phố D, quy mô
rất lớn, nhân viên công ty cùng
người thân đã lên đến bốn năm
nghìn người. Diệp Phiên Nhiên
từ khi đi nhà trẻ đến lúc vào
trung học cơ sở đều học tại
trường học dành cho con em
công nhân viên tại nhà máy.
Sinh hoạt học tập trong một môi
trường khép kín, cô tự tìm thấy
niềm vui của mình. Nơi đây, cô
có những người bạn từ nhỏ đến
lớn, thầy cô giáo trong trường là
đồng nghiệp của bố mẹ cô, ánh
mắt họ nhìn cô đầy vẻ trìu mến.
Thành tích học tập của Diệp
Phiên Nhiên khá tốt, năm nào
cũng được bình chọn là học sinh
ba tốt, sáng tác văn học của cô
còn giành được giải thưởng ở
cuộc thi toàn quốc, được mọi
người phong là "nữ sinh tài ba".
Thoạt đầu trông cô hệt như một
khe suối trong vắt, nhảy múa
uốn lượn sống động. Còn ngôi
trường Tam Trung lại tựa như
chiếc ao đầm, nặng nề vắng lặng
không gợn chút sóng.
Nơi đây, Diệp Phiên Nhiên
chẳng có đến một người bạn để
giải bày tâm sự, bị đám nữ sinh
chèn ép khiến cô trở nên cô độc,
thành tích học tập cũng ngày
một tuột dốc. Dù rằng cô ra sức
cố gắng, hàng ngày đọc sách
đến tận mười hai giờ khuya, kể
cả mười phút giải lao giữa giờ
cũng cắm đầu cắm cổ làm bài
tập vậy mà hai môn vật lý và hóa
học cô vẫn chưa bao giờ đạt
mức điểm trung bình.
Bước vào kỳ thi giữa kỳ đầu tiên
hệ trung học, nhà trường vô
cùng xem trọng kỳ thi này nên
đã tích cực phân chia phòng thi,
trộn lẫn các bạn học sinh của tất
thảy các lớp. Diệp Phiên Nhiên
thuộc lớp tám hệ trung học năm
nhất, số báo danh số chẵn được
xếp ở lại phòng học còn số lẻ
chuyển sang lớp bảy ngay cạnh.
Theo sắp xếp thứ tự họ tên, số
báo danh của Diệp Phiên Nhiên
là số 5. Mười phút trước giờ thi,
cô vai đeo ba lô chạy xộc vào
lớp bảy trung học năm nhất, tìm
chỗ ngồi liền tranh thủ từng giây
từng phút giở sách giáo khoa
môn hóa ra xem, "nước đến
chân mới nhảy", gắng sức nhồi
nhét vào đầu thêm vài phương
trình hóa học nữa."Dương Tịch, có bút chì 2B
không? Cho tớ mượn đi, tớ quên
mang rồi". Giọng nam sinh cởi
mở cất lên sau lưng cô.Diệp Phiên Nhiên ngán ngẩm
chau mày, cúi thấp đầu, miệng
lẩm nhẩm liên tục."Chắc chỉ có cậu thôi,Trần Thần
à, đi thi mà quên mang bút chì!
May mà hôm nay tớ có mang hai
cây. Này, chụp lấy!"Chiếc bút chì 2 B được ném
sang, nam sinh ngồi phía sau
vội vàng đứng dậy đón lấy, bàn
tay chìa ra không cẩn thận túm
ngay lấy tóc cô."Ai da!" Diệp Phiên Nhiên đau
không chịu được thét lên, quay
lại, căm phẫn lườm gã nam sinh
đó."Sorry, Sorry!" Trần Thần luôn
miệng nói xin lỗi, đoạn trỏ vào
bên phải cô: "Bút chì là của cậu
ta ném sang đấy, không liên
quan đến mình đâu!".
YOU ARE READING
CỚ SAO MÃI YÊU EM
RomantizmMười lăm mười sáu tuổi, chúng ta gặp phải tình yêu nhưng chẳng biết cách yêu. Hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, chúng ta biết yêu lại chẳng thể nào tìm thấy tình yêu nữa.