Chap 21

3K 246 14
                                    

HẠ:

Một buổi chiều vàng hoe cả thành phố, mây mây lạnh vắng thờ ơ vài đám giữa bầu trời. Ta cùng Xán Liệt đến sân bóng rổ gần công viên. Hôm nay đúng dịp cuối tuần, từng top nam sinh vây quanh sân bóng, có người tập luyện cho giải đấu, có người chơi bóng để giải trí, có người đơn giản là chỉ đến xem, còn ta, ta đến đây là muốn lưu giữ một kí ức.

Ta và Xán Liệt nhập đội bóng rổ trên sân, như thường lệ, chúng ta cùng một đội. Giống như ta và hắn đã được sắp đặt sẵn trước đó, từng khoảnh khắc nhỏ trên sân đều hài hòa đến bất ngờ. Đội ta liên tục ăn điểm, Xán Liệt còn biểu diễn cú ném ăn ba điểm sở trường khiến sân bóng rổ gào thét phấn khích, loạn thất bát tao.

Lúc đó, ta không thể phủ nhận: Hắn thật suất!

_ Hai cậu thật sự là một cặp bài trùng.

Một nam sinh vỗ vai hai chúng ta nói. Ta cho đó là lời khen, bất quá một phần nào đó trong lời khen muốn hạ thấp uy phong "ông chủ" của ta. Xán Liệt là chó ngao của ta đó.

Nắng dần tắt sau bức màn của đêm tối, người chơi bóng rổ lần lượt ra về, chỉ còn ta và Phác Xán Liệt. Hắn từ đầu tới giờ vẫn không nói tiếng nào, một bộ lãnh đạm mà chơi bóng. Đã thật lâu ta chưa nhìn thấy dáng vẻ trầm tịch đó nên có phần không quen mắt. Ta vẫn thích Xán Liệt nháo loạn bên cạnh ta hơn.

Phải, chỉ bên cạnh ta thôi.

Hắn nhảy lên, cho bóng vào rổ rồi lại tiếp tục giữ bóng chạy quanh sân, quay lại úp thêm một trái nữa. Ta gần như không thể chạm tay vào bóng, hắn chơi đến phát cuồng. Mệt, thật sự rất mệt, chưa bao giờ ta chơi bóng mệt đến như vậy. Ta ngã người, nằm ngay giữa sân bóng. Một vài vì sao lấp lánh, chiếu xuyên vào đáy mắt, tạo ra thứ cảm giác kì diệu.

_ Xán Liệt, về Mỹ rồi anh sẽ làm gì?

_ Học hết cao trung rồi vào đại học.

_ Anh định vào Đại học nào?

_ Harvard, Princeton hoặc trường nào tương tự vậy.

_ Ừ.

Ta đáp nhẹ một tiếng rồi im bặt. Hắn đã vẽ sẵn con đường tương lai rồi, chuẩn bị sẵn sàng tất cả cho cuộc sống, còn ta thì không gì cả. Ta cũng muốn vẽ một con đường cho tương lai, ta sẽ tốt nghiệp cao trung với tấm bằng xuất sắc, chọn một Đại học danh tiếng trong nước để thi vào, sau đó sẽ hưởng thụ bốn năm sinh viên, cuối cùng là tốt nghiệp loại ưu và về làm trong B.H.E. Như vậy đã đủ hoàn hảo hay chăng? Có cần một màn yêu đương Đại học thắm thiết thâm tình nữa không?

Thôi bỏ đi, ta không còn hứng thú nữa rồi.

Định mệnh đến lúc nào thì đến, giống như "chàng vợ" Phác Xán Liệt xuất hiện trong SMS tình yêu, sau đó mạc danh kỳ diệu xuất hiện trong nhà với danh xưng hôn phu đính ước 30 năm trước. Rồi thì sao nào, ta cùng hắn loạn thất bát tao, đem thứ quan hệ "vợ chồng sắp cưới" quấy cho rối tinh rối mù lên, đến cuối cùng vẫn không biết đó là mối quan hệ gì? Bằng hữu? "Chủ-chó"? Hay... tình nhân?

Ta gác tay lên trán, âm thầm thở dài một hơi. Biểu cảm đầu tiên của Xán Liệt là gì nhỉ? Ừm... táo bón, thiếu nợ chưa trả thì phải? Còn cả kiêu ngạo, ngông nghênh như những tên công tử nhà giàu mới nổi nữa. Đúng, chính là cái bộ dạng đáng ghét ấy, cái bộ dạng chọc ta tức phát ói. Nhưng dần về sau, hắn càng lúc càng thay đổi. Ta cảm thấy Phác Xán Liệt là một bằng hữu không tệ, rất quan tâm đến cảm nhận của ta, tin tưởng ta hơn bất kì ai hết. So với đám cẩu bằng hữu trước đây, hắn tuyệt hơn nhiều.

[Longfic ChanBaek] Bạn đời tương lai của bạn tên gì?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ