Chap 21

2.9K 233 13
                                    

THƯỢNG:

Ta thẫn thờ tưới cây trên sân thượng, những chậu cây uống no nước vẫn bị ta tưới cho ngập úng. Ta rốt cuộc là làm sao vậy? Suốt ngày nghĩ đến con chó ngao Tây Tạng hâm hâm dở dở ấy, nhớ đến từng hành động nhỏ nhặt nhất rồi lại xao động.

Nghe như chuyện tình của một cô gái nhỏ ấy nhỉ? Thôi bỏ đi, dù sao ta cũng đã giải thích bao nhiêu lần rồi, ta không muốn nhắc lại nữa.

Ta - Biện Bạch Hiền, một thẳng nam muốn cưới vợ đẹp, sinh con ngoan, gia đình hạnh phúc, tương lai xán lạn.

Đừng bảo sao ta dài dòng, ai bảo các ngươi không nhớ làm chi? Mà cũng phải thôi, đến ta bây giờ còn không nhớ mơ ước của mình huống gì hủ nữ các ngươi. Ai nha, thật phiền não.

Ngày mai, Xán Liệt sẽ bay về Mỹ. Nó đã từng là mong ước của ta, nhưng bây giờ thì không phải nữa. Cái gọi là sống chung với nhau lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, ta và hắn đã là bằng hữu thân thiết như vậy, ta nào muốn hắn đi. Còn chưa kể tới thân phận "chủ-chó" giữa ta và hắn.

Đùa vậy thôi chứ ta chẳng muốn níu giữ hắn. Nước Mỹ rộng lớn như vậy, xứng đáng là nơi để hắn phát triển, với tài năng của Phác Xán Liệt, ta tin một ngày nào đó trên báo Newyork Times sẽ đăng tên hắn trong top 10 doanh nhân thành đạt nhất thế giới.

Ừ, nghĩ là vậy nhưng vẫn thấy luyến tiếc. Phác Xán Liệt giống cái bánh để ngắm hơn là cái bánh để ăn. Nếu ăn phải cái bánh để ngắm sẽ phải nhập viện, rất phiền hà. Thôi thì bánh để ngắm thì cứ ngắm vậy thôi.

_ Biện Bạch Hiền.

Ta khựng lại, nhìn nước từ trong chậu sứ tràn ra. Xán Liệt đoạt lấy cái bình tưới nước ném qua một bên, hai tay choàng qua eo nhấc ta lên lan can. Ta cúi đầu nhìn hắn, hắn mỉm cười hôn nhẹ vào chóp mũi cay cay.

Sắp đi rồi mà ôn nhu như thế làm gì? Muốn ta lưu luyến sao? Ta nói cho ngươi biết ta sẽ không lưu luyến đâu, đừng có mơ!

_ Tiểu Bạch, mắt em đỏ thật.

_ Bị đau mắt đỏ đấy, tránh ra xa đi.

_ Mặc kệ, ta muốn ở gần em.

Dối trá! Muốn ở gần ta sao? Vậy đi hủy chuyến bay ngày mai đi.

Ta tức giận dùng sức đẩy hắn ra, bàn tay đưa lên dụi đôi mắt ướt nhòe. Hắn không rõ biểu tình gì chậm chạp ôm lấy ta, mặt úp vào lồng ngực nhỏ bé.

_ Tim em đập nhanh thật.

_ Vừa chạy bộ xong.

_ Ân, gắng luyện tập thể thao, bồi dưỡng sức khỏe cho tốt.

_ Không cần anh nhắc.

Hắn mỉm cười, dụi đầu vào tấm áo len tròng đầu màu cà phê ta đang mặc. Ta muốn ôm hắn nhưng bàn tay cứ cứng ngắc đặt trên lan can.

Gió thổi qua... lạnh buốt.

_ Chồng ơi!

Ta thật muốn đáp lại một tiếng "Ơi", bất quá cổ họng đau rát không phát ra được lời nào. Ta đành im lặng, cúi đầu nhìn cái gáy màu lúa mạch của hắn.

[Longfic ChanBaek] Bạn đời tương lai của bạn tên gì?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ