Chap 7

3.5K 276 17
                                    

Chiếc xe dừng lại trên một con phố đi bộ, hắn hào phóng trả tiền xe rồi xoay người, đi theo ta đến trung tâm mua sắm.

Trung tâm thành phố này không lớn lắm nhưng lại vừa mắt khá nhiều thương nhân. Dường như nó luôn chìm trong vẻ người mua kẻ bán, tấp nập sôi động. Ta dần trở nên hứng khởi, chân tay nhanh nhẹn chạy đến mấy tiệm ăn uống bên đường nhìn ngó.

_ Em thích ăn gì cứ lấy, ta trả tiền.

_ Anh thật hào phóng.

Ta cảm kích một câu rồi chạy ngay vào tiệm kem nhỏ xinh trước mặt, rinh hai ly kem ốc quế.

_ Cho anh.

_ Cảm ơn.

Mặc dù hắn trả tiền đấy, nhưng hắn vẫn cảm ơn. Xán Liệt không đến nỗi tệ. He he, ta nghĩ vậy.

Ăn uống lặt vặt một hồi, ta mới chịu đi mua đĩa tiếng Anh. Hắn kéo ta vào nhà sách lớn mới hỏi thăm được, đi chọn lựa. Xán Liệt rất khó tính trong việc chọn sách, ta thấy cuốn nào cũng giống cuốn nào vậy mà hắn cứ lượn qua, cầm lên, bỏ xuống, lượn lại, lật ra, để xuống. Ta chậm chậm đi theo hắn, mắt liếc liếc kệ truyện tranh One piece, Naruto.

_ Thích thì chọn vài cuốn về đọc.

_ Được sao?

_ Ta đâu có hà khắc như vậy.

Ta vui vẻ chạy ào đến, lấy vài cuốn One piece, vài cuốn Naruto, vài cuốn Conan, với cả vài cuốn Doraemon nữa. Lúc quay lại, hắn cũng đã chọn được vài cuốn sách và đĩa CD đính kèm, cùng ta đến quầy tính tiền.

Nhìn hóa đơn tiền sách, ta kìm không được mà đau lòng. Gần trăm đô* đấy, hơn cả ba tháng tiền tiêu vặt của ta đấy, mẹ ơi! Ta thật sự hối hận khi chọn nhiều sách như vậy, nhìn hóa đơn, ta chỉ muốn trả lại sách thôi.

Xán Liệt như hiểu được ý định của ta, hắn giữ sách lại, mỉm cười nói:

_ Mua rồi không trả được đâu.

Ta hề hề nhìn hắn, hắn đem hóa đơn bỏ vào thùng rác trước nhà sách, biểu cảm thản nhiên không chút luyến tiếc.

_ Xán Liệt.

_ Sau này làm vợ ta rồi phải nhớ lấy thân báo đáp đấy.

Xán Liệt cười cợt hất lọn tóc của ta. Ta hừ một tiếng, đá vào chân hắn. Hắn ôm chân kêu oai oái:

_ Vợ mưu sát chồng.

_ Cho chết. Ai vợ chồng với anh.

_ Không chịu đâu, vợ không thương chồng.

Bộ dạng của hắn lóc chóc loi choi như con sâu róm, còn có bộ mặt thảm thương như chó ngao Tây Tạng, thật là một tổ hợp buồn cười nhất quả đất. Bao nhiêu hối tiếc bay biến, ta thoải mái mở miệng cười ha hả. Hắn xụ mặt, nũng nịu đấm ta một phát nhẹ hều. Ta càng cười dữ hơn, cười đến quặn ruột đi không nổi.

_ Chúng ta đi ăn lẩu đi.

Hắn kéo tay ta, đề nghị. Ta ôm bụng, nghiến răng nhịn cười, rồi:

_ Ân.

Chùi nước mắt, theo hắn đến quán lẩu trước mặt.

Quán ăn không lớn nhưng rất sạch sẽ, gọn gàng, và tất nhiên mau chóng chiếm được cảm tình của ta. Ta nhảy vào quán, chọn một cái bàn gần cửa sổ. Phục vụ mang theo menu ra, mỉm cười chuyên nghiệp nói:

[Longfic ChanBaek] Bạn đời tương lai của bạn tên gì?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ