STON
【 151 】Quả nhiên, mệnh quan triều đình bị giết hại, hơn nữa còn bị giết hại ở thanh lâu -- Việc này khiến cho Hoàng thượng mặt rồng giận dữ. Chỉ mới hôm sau, khắp kinh thành đã dán đầy lệnh truy nã Tư Đồ Ức, hoặc là bắt sống hoặc là mang đầu đến giao, đều sẽ nhận được Hoàng thượng khen thưởng, xem ra... Chuyện lần này là vô cùng lớn. Trong lòng ta cũng lo lắng thay cho Tư Đồ Ức, nhưng cũng chẳng biết phải làm thế nào, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho nàng, Nữ nhân điên này nhất định phải phúc lớn mạng lớn, ngàn vạn lần đừng để cho người bắt được.
"Lý đại mụ, ngài chỉ cần làm theo ta nói, dùng thuốc này đúng giờ mỗi ngày, đến lúc đó bệnh của ngài..."
"Quận mã gia." Không đợi ta nói xong hết, vị đại mụ ngồi trước mặt ta bất chợt xen lời, nàng nhìn không chớp mắt vào nơi khác nói, "Vì sao sắc mặt của quận chúa đại nhân lại tái nhợt như vậy, có phải thân mình không thoải mái không?"
Ta nhìn theo tầm mắt của nàng, chỉ thấy Tấn Ngưng vẻ mặt tái nhợt, cau chặt mày đứng trước quầy thuốc chơi đùa cái gì. Tâm lập tức chìm xuống, bất chấp vẫn chưa công đạo xong về việc dùng thuốc cho Lý đại mụ, ta vội vàng đứng dậy, bước thật nhanh về phía Tấn Ngưng.
"Ngưng nhi, sao ngươi đi ra rồi?" Ta lo lắng hỏi.
Tấn Ngưng xoay người lại, sắc mặt của nàng tái nhợt đến đau lòng người.
"Mau trở lại phòng nghỉ ngơi." Ta không đợi Tấn Ngưng mở miệng, liền tiến đến nhẹ nói bên tai nàng, "Trong lúc nguyệt sự, ngươi không thể ra khỏi phòng."
Thân mình Tấn Ngưng luôn luôn rất yếu, thời gian nguyệt sự đều đau đến sống lại chết đi, làm cho lòng ta mỗi lần cũng là đau thắt. Sáng nay ta cũng ở trong phòng coi chừng nàng, đợi nàng ngủ rồi mới dám ra ngoài xem chẩn cho bệnh nhân, bây giờ có lẽ là tỉnh ngủ, nàng lại chạy ra khỏi phòng, tìm một chút việc tự hành hạ mình.
"Không có việc gì, sau khi uống thuốc ngươi bảo, bây giờ cũng không còn đau." Mặc dù nói vậy, nhưng lông mày của nàng vẫn là cau chặt không chịu buông lỏng, "Một mình ở trong phòng buồn đến hoảng, ta muốn ra ngoài giúp một tay."
"Quận mã gia." Không chờ ta nói tiếp, lại truyền đến thanh âm của Lý đại mụ ở phía sau, "Quận chúa đại nhân... Có nôn oẹ không?"
Ta sửng sốt, đồng dạng cũng nghe được câu hỏi đó mặt Tấn Ngưng nhất thời đỏ bừng.
"Nhị sư huynh!" Không để ý đến Lý đại mụ nhiều chuyện, ta hướng vào trong viện hô to.
Nhị sư huynh ngay lập tức xuất hiện ngay ở cửa.
Đúng vậy, hắn vẫn còn trong quận mã phủ. Cho dù sư phụ cùng Đại sư huynh đã trở về rồi, cho dù Thành phu nhân cùng Tam Thất cũng sớm ly khai, chỉ còn hắn, vẫn bởi vì một người mà lưu lại.
"Kế tiếp, phiền ngươi giúp ta ngồi một chút ở sảnh đường." Ta nói với hắn.
"Không thành vấn đề." Nhị sư huynh gật gật đầu rồi vỗ vỗ ngực, cuộn ống tay áo lên, đến an vị trước mặt Lý đại mụ.
Ta kéo kéo khóe miệng, ngươi cũng không phải là đi đánh nhau, cuộn ống tay áo để làm chi a?
"Nhược Hề." Tấn Ngưng thở dài, nói, "Ta thật sự không có việc gì..."