chap24

5.2K 281 42
                                    

24 】

Còn chưa đợi quận chúa dẫn Diệp Nhi đến, cái người đã khắc sâu ấn tượng trong ta về sơn trại đại ca, Hùng Thập Đại đã muốn xông tới. Nhắm hai mắt lại cũng có thể biết được tiếng bước chân nặng nề, tiếng hít thở phì phò này đến từ Hùng Thập Đại. Huống chi hắn ngay cả cửa cũng không buồn gõ, trực tiếp xông vào rống to: "Tiểu Long đệ! Ngươi sao rồi? Tiểu Long đệ?"

"Ta rất khỏe..." Ta miễn cưỡng mở ra hai mắt vừa mới nhắm.

Hùng Thập Đại nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ngồi vào bên giường: "Huynh đệ, ngươi làm ta sợ muốn chết." Ta cũng bị ngươi dọa không ít đâu đại ca, "Bọn hắn nói ngươi cõng Nguyệt Nhi cô nương, xuất hiện ở cửa trại chúng ta, rồi đột nhiên ngất đi! Ta không tin, Tiểu Long đệ không phải sớm đã đi sao? Không trở về nhà để thành thân sao? Nhưng khi ta đến cửa trại nhìn, ai nha, thật sự đúng là ngươi, ta nói đây là duyên phận mà, ngươi nói đúng không?..."

Cho đến tận khi quận chúa các nàng trở về, Hùng Thập Đại vẫn chưa có ngừng lải nhải, nào thì việc ta xuất hiện ở trại khẩu, hắn đang uống rượu nghe được ta đến tâm tình kinh ngạc, nào thì gần đây sơn trại săn thú không được tốt lắm, cơm nước cũng xuất hiện nhiều vấn đề, ...vân.. vân. Hắn cũng chẳng thèm để ý đến nguyên nhân vì sao ta xuất hiện, chính là chỉ cần một người để nói chuyện mà thôi. Đương nhiên, ta cũng đã thả hồn đi lâu rồi.

Bất quá cũng may là có hắn, ta mới có thể an toàn ở lại nơi đây, đây có gọi là "Tái ông mất ngựa" không nhỉ?

"Ai, gần đây kẻ có tiền càng ngày càng nhiều... ngươi không biết, người của ta nhiều như vậy... A, Nguyệt Nhi cô nương đã trở lại." Quận chúa đứng đây đã một khắc hơn, Hùng Thập Đại rốt cục cũng chịu ngậm cái miệng lại.

"Nhược Hề, ngươi còn thấy thân thể nóng không?" Diệp Nhi lập tức hướng đến chỗ ta, đưa tay đặt lên trên đầu ta xem xét.

"Không có." Ta lắc đầu.

"Nhược Hề?" Hùng Thập Đại nghi hoặc hỏi.

Chết rồi, quên mất trước kia ta đã nói dối tên mình.

"Tiểu Long là nhủ danh của ta." Nói với Hùng Thập Đại càng nhiều thì chỉ càng dư thừa, nên ta chỉ hướng hắn mỉm cười.

"Chỉ cần an ổn ngủ qua đêm nay, thân thể của ngươi sẽ rất nhanh hồi phục." Diệp Nhi nói xong, đi đến mép bàn, đem khăn ngâm trong chậu nước hướng ta đi tới. Ta biết nàng định làm gì, nên cảm thấy ngượng ngùng, nàng là người đầu tiên trên đời này muốn giúp ta lau mặt.

"Để ta làm." Nửa đường bị giết bởi Trình Giảo Kim, nay họ Trình đó lại chính là quận chúa.

Diệp Nhi ngẩn người, trong lúc nàng vẫn đang sững sờ, quận chúa đã đưa tay định (để yên) giữa không trung, còn ta thì ngây ngốc nhìn chằm chằm gương mặt không biểu cảm gì của quận chúa, Hùng Thập Đại cũng không dám hé miệng nói gì, không khí xung quanh đột nhiên trở nên gượng gạo.

Ngay lúc ta cảm giác như mình đã hít thở không thông, Diệp nhi cười cười, đem khăn mặt đưa cho quận chúa.

"Tiểu tử, ngươi thật diễm phúc a!" Hùng Thập Đại đột nhiên cười đến gian tà, "Tìm đâu được một tiểu thiếp vậy?" Hắn chỉ vào Diệp Nhi.

Vợ ta là quận chúaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ