chap44

4.5K 216 8
                                    


【 44 】Suy nghĩ của Nguyệt Nhi

Quận chúa thật sự gầy quá, nhưng tinh thần nàng dường như rất tốt. Sắc mặt cũng không bởi thân mình gầy yếu mà trở nên tái nhợt, thậm chí so với lúc mới rời đi vương phủ còn hồng thuận hơn. Từ nhỏ đến lớn ta luôn bên quận chúa không rời, tảng đá treo trong lòng giờ mới được buông xuống. Chúng ta ôm nhau, khóc tựa như tiểu hoa miêu*, rồi nhìn bộ dáng của đối phương cùng nở nụ cười. (*: con mèo nhỏ)

"Nguyệt Nhi, các ngươi mấy ngày qua đã đi đến nơi nào?" Quận chúa nói, lấy tay nhẹ lau mặt, rồi đi đến bên bàn định châm trà cho ta.

Ta vội vàng bước lên phía trước, túm lấy cái ấm trong tay nàng nói : "Quận chúa, ngài ngồi xuống đi, để Nguyệt Nhi tự làm."

Quận chúa cười cười, không nói nữa, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn nhìn ta. Sau khi châm hảo hai chén trà bưng đến bên quận chúa, ta ngồi xuống một bên, cẩn thận nhìn ngắm nàng.

"Nguyệt Nhi, ngươi đang nhìn gì vậy?" Quận chúa thấy ta chăm chú nhìn nàng, liền không tự giác đưa tay xoa khuôn mặt mình, vẻ mặt nghi hoặc.

"Ta đang nhìn quận chúa ngài có gì thay đổi hay không, bây giờ nhìn lại, vẫn là xinh đẹp như vậy." Ta nói.

"Ba hoa." quận chúa mỉm cười, sau đó nắm lấy tay ta, gắt gao nắm chặt, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, "Nói cho ta biết Nguyệt Nhi, mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?"

"Chúng ta bị người quan phủ bắt lại." Ta vừa nói xong, liền cảm giác được tay quận chúa như nắm chặt thêm, nhìn nét mặt quận chúa khẩn trương, ta vội vàng giải thích, "Đừng lo lắng, ta không có việc gì quận chúa... A, đúng rồi, Thành công tử vừa mới nói với ta, hiện giờ không thể kêu ngài là quận chúa, phải gọi tiểu thư." Ta chợt nhớ tới lời Thành công tử vừa dặn dò.

"Nhược Hề hắn..." Quận chúa bỗng nhiên sắc mặt hơi đổi, mặc dù chỉ là rất nhỏ, ta vẫn thấy được rõ ràng, "Hắn vừa mới đưa ngươi lại đây?"

"Ân. Hắn nói trong chùa này còn có người ngoài... Quận... Tiểu thư, mấy ngày nay đều là Thành công tử chiếu cố người?" Ta hỏi, cảm giác sau khi trở về quận chúa có đôi chút không giống lúc trước, không phải ở bên ngoài mà là trong lòng, trong cảm xúc.

Quận chúa gật gật đầu, lập tức mặt hơi phiếm hồng.

Ta có chút không dám tin vào hai mắt mình, quận chúa trước kia chưa bao giờ có biểu hiện thẹn thùng như vậy. Từ nhỏ đến lớn nàng luôn cho người ta cảm thấy thật dịu ngoan, đối với mọi sự tình cũng là chỉ cười đón chào, ngoại nhân thì sẽ nghĩ đây là quận chúa tu dưỡng hảo, tính tình dịu dàng. Nhưng khi ta thấy quận chúa đối đãi với mọi người ngàn lần như một, chỉ là tươi cười, ta liền biết đó là cách quận chúa biểu hiện sự lãnh đạm của mình. Cái gì cũng tốt, không có nghĩa là tất cả đều tốt. Chỉ đối với một người ôn nhu cùng đối với tất cả mọi người ôn nhu vốn là bất đồng.

Mà ta vừa mới nhắc tới Thành công tử, quận chúa lại hơi cúi đầu, sắc mặt phiếm hồng dáng vẻ e thẹn, cho tới bây giờ ta lại càng chưa từng thấy qua.

Rốt cuộc, trong đoạn thời gian ta rời xa quận chúa đã xảy ra chuyện gì?

"Nguyệt Nhi, các ngươi làm thế nào trốn đi được?" Quận chúa tựa hồ muốn che dấu điều gì đó, lập tức khơi gợi đề tài.

Vợ ta là quận chúaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ