Sau khi biết được Myungsoo bị thương, Bà Kim vội chạy sang xem thương tích con trai, khi bà nhìn thấy vết thương bà không khỏi đau lòng. Trong đầu bà đang suy nghĩ liệu đưa Myungsoo trở về có thật là đúng hay không.
Từ lúc đặc chân về đến nay, những chuyện liên tiếp đầu xãy ra trên con trai bà. Chuyện bố bà răng dạy con cháu bà không nói gì, Myungsoo ẩu đã đánh nhau làm loạn ở trường bà cũng có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng lần này lại không giống như vậy.
Con trai cưng của bà hiện đang sốt đến mê mang.
"Bác Sĩ, tình trạng Myungsoo thế nào?" ngồi kế bên giường, nhìn con trai bà không khỏi rơi lệ. Từ bế đến lớn, có bao giờ con trai bà bị thương nặng như thế bao giờ.
"tuy vết thương thoạt nhìn rất nghiêm trọng, nhưng đó chỉ là ngoài da, không gì đáng ngại. Chỉ là Kim thiếu gia thếu chất dinh dưỡng nên mới ngủ lâu đến như vậy, tôi đã têm thuốc cho cậu ấy, ngủ một giấc liền tỉnh lại." Nhìn nét mặt bà Kim dản ra, bác sĩ mới tiếp tục.
"xin phu nhân an tâm, Kim thiếu gia sẽ tỉnh lại trong hôm nay." Nói xong bác sĩ cùng hộ tá đều lặng lẽ lui ra.
Căn phòng liền trở về tình trạng yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng nước biển từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
"Con xin lỗi" không khí yên lặng bị đánh gãy, chính bởi chủ nhân của nơi này. Cô bước tới trước mặt bà Kim, thật lòng nhận lỗi. Chính là cô đã khiến Myungsoo trở nên như vậy, nên cô đã chuẩn bị tâm lý sẳng sàng.
Bà Kim thở dài, nhìn Rian cúi gầm mặt đứng trước mặt, bà thật không biết phải nói thế nào. Trách móc sao? Bà lại không có ý trách móc gì cả, nhưng sự tình này thật sự nằm ngoài dự kiến của bà.
"sáng mai ta sẽ cử hộ tá sang chăm sóc cho Myungsoo, sau này cháu không cần phiền nhọc gì nó cả"
Rian nghe ra cách nói của bà Kim, cô chỉ biết yên lặng lắng nghe. Không thể phản bát cũng không đưa ra ý kiến.
Nhìn ra Rian đang do dự, bà Kim vội tiếp lời "ta biết cháu không thích người khác sống cùng mình, nhưng ta mong cháu có thể thông cảm. Myungsoo đang thiếu người chăm sóc, đợi sau khi mọi việc qua đi ta sẽ cho họ rời khỏi đây."
Bà nhìn Rian đầy thăm dò. "có được không cháu?"
"Dạ được"
Rian cắn môi, gian nan lắm mới có thể nhận lời để một người vào cuộc sống riêng của bản thân mình, nay lại còn có người khác bước vào nơi ở của cô. Nhưng hôm nay đích thân bà Kim đã mở lời, cô không thể cự tuyệt.
Hơn nữa sự việc là do cô mà ra, cô phải có một phần trách nhiệm.
Nhận được cái gật đầu của Rian, bà Kim lập tức thở phào nhẹ nhỏm. Nếu để Myungsoo ở lại đây bà cũng an tâm, dù sao cũng hơn nhiều so với đám bạn của con trai bà ở Mỹ quốc.
"tối nay ta cần phải quay trở về Mỹ gấp, đợi ta xử lý việc công ty xong ta sẽ quay lại." Bà Kim thân thiết cười hiền nắm lấy tay Rian "phiền cháu chăm sóc cho Myungsoo, nếu nó có hỏi thì bảo ta đã đi du lịch ở pháp".
BẠN ĐANG ĐỌC
[Myungyeon] Thankyou Sunshine
FanfictionViết truyện đọc cho vui thôi, còn lỗi chính tả chắc sai rất nhiều. Mong bỏ qua cho... không rành tiếng việt cho lắm... Tiếng Việt em học mới tới lớp 8 thôi... Cứ tự nhiên bình luận Ai có hứng thú thì đọc nhé. K+