Chương 2

6K 217 7
                                    

Thẩm Liễm từ trong xe bước ra, đeo kính mát, cùng quản lý đi tới nơi hẹn với đạo diễn. Tân Khả Minh là đạo diễn vô cùng nổi danh trong giới này, nhưng tính tình khó chịu có tiếng, rất khó ứng phó. Thẩm Liễm từng cùng hắn hợp tác qua, thường xuyên ở trường quay bị hắn loạn ném đồ chỉ vào mắng, nữ diễn viên da mặt mỏng một chút liền bị mắng đến nước mắt như mưa, nhân viên công tác sau lưng đều trộm gọi hắn là phát xít.

Bất quá Tân Khả Minh mắng thì mắng, đối với Thẩm Liễm vẫn là thực yêu thích. Tiểu tử này nền tảng tốt, khuôn mặt là sức hấp dẫn phòng vé, diễn xuất cũng không tính kém, có thể dạy dỗ. Quan trọng nhất là, Thẩm Liễm không kiêu ngạo, cho dù thành danh cũng vĩnh viễn là một bộ dáng khiêm tốn giản dị, lúc hắn phát giận cũng không cùng hắn chống đối, gặp phải yêu cầu được xem là rất vô lý trong mắt người khác, tiểu tử này cũng có thể tươi cười nhất nhất làm được. Cho nên mỗi khi hắn có được kịch bản tốt, trước tiên đều nghĩ đến Thẩm Liễm, cân nhắc xem liệu có thích hợp để hắn diễn hay không.

Nhìn thấy Thẩm Liễm đẩy cửa tiến vào, Tân Khả Minh ngón tay còn kẹp nửa điếu xì gà, hướng hắn vẫy vẫy: "Đến muộn a, Thẩm Liễm."

Thẩm Liễm cười xin lỗi: "Thật xin lỗi, trên đường kẹt xe." Tầm mắt vừa chuyển, thấy trong phòng còn có một người.

Là Kiều Ứng.

Bất động thanh sắc đem kinh ngạc đè xuống, Thẩm Liễm chủ động vươn tay: "Vị này, là Kiều tiên sinh đi?"

Kiều Ứng xuất hiện trước công chúng, đã là chuyện của nửa năm trước. Khi đó Thẩm Liễm nhớ rõ hắn đầu tóc lộn xộn không dài không ngắn, mặt đầy râu, dáng người tròn như quả bóng, đứng lẫn vào giữa một rừng ngôi sao chói lọi, quả thực là một cảnh kỳ dị.

Hiện tại thoạt nhìn, Kiều Ứng thay đổi thuận mắt hơn rất nhiều. Hắn cạo râu, khôi phục lại gương mặt sạch sẽ, tuy rằng thoạt nhìn mặt vẫn như cũ có chút tròn, nhưng thực rõ ràng, hắn đã cố gắng giảm cân rất nhiều. Sau khi gầy đi đôi mắt kia dường như càng phát sáng hơn, mơ hồ còn phảng phất hình ảnh hắn năm đó thành danh, thiếu niên ánh mắt sắc bén cùng nụ cười hồn nhiên.

Kiều Ứng cũng thực khách khí đứng lên, đưa tay ra, mỉm cười: "Gọi tôi Kiều Ứng là được, lần trước gặp mặt, đã là nửa năm trước đi?"

Thẩm Liễm hơi kinh ngạc, nghĩ thầm hắn cư nhiên còn nhớ rõ. Để ý thấy ly cà phê đặt trước mặt Kiều Ứng, đã uống hơn phân nửa, liền biết người này chỉ sợ là đã sớm tới rồi. Trong đầu thoáng cái hiện lên đủ loại tin đồn về Kiều Ứng, thích đùa giỡn đại bài, thường xuyên đến muộn, tính tình phá hư... Thực không nhìn ra là người đàn ông đang khách khí mỉm cười trước mặt mình đây.

Tân Khả Minh chờ bọn hắn bắt tay, nói xong lời khách sáo, đều tự ngồi xuống, cũng không lãng phí thời gian, mở miệng đi thẳng vào vấn đề: "Kịch bản đều đã xem qua phải không? Kiều Ứng, tôi là lần đầu tiên cùng cậu hợp tác, cậu có ý tưởng gì? Đề xuất ý kiến cũng được."

Hắn cũng biết Kiều Ứng người này có chút tài năng mà kiêu, đối kịch bản chọn ba lấy bốn có tiếng. Nói thực ra, hắn thật không nghĩ tới Kiều Ứng sẽ đáp ứng nhận kịch bản này. Mặc dù khi hắn cầm kịch bản trong tay, xem qua hết nội dung bộ phim, lập tức liền nhận định vai nam thứ kia, không phải Kiều Ứng thì không được, cũng chỉ có Kiều Ứng mới có bản lĩnh hoàn thành tốt vai này, diễn đến khấu nhập lòng người. Nhưng hắn dù sao cũng có nghe đồn, Kiều Ứng không biết nể mặt ông chủ bao giờ, chọn kịch bản toàn bộ phụ thuộc vào sở thích cá nhân, đạo diễn dám tìm hắn diễn cũng không nhiều, càng miễn bàn trông đợi hắn đóng vai phụ.

Tiểu minh tinh [Hoàn]   Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ