36. Anh yêu em

1.1K 12 4
                                    


Mạnh Thiệu Hiên nghe bà nói như vậy, chỉ là cười, chợt đem Tĩnh Tri ôm chặt vào trong lòng, thành khẩn mở miệng: "Mẹ, cho tới nay, đều là con theo đuổi cô ấy, con thích Tĩnh Tri, thích quá nhiều, vì thế người muốn lo lắng con có thể hay không đối với cô ấy không tốt, mà là Tĩnh Tri có chịu hay không gả làm vợ con, cả đời!"

Tĩnh Tri đột nhiên ngước hai mắt đẫm lệ lên, đối diện nhìn hắn, hắn không kiềm chế được tinh thần, chuyên chú nhìn cô, ánh mắt làm cô không có biện pháp thoát khỏi, cô cúi đầu, nước mắt tuôn càng nhiều hơn, lại không nói một câu nên lời, hắn ôm cô rất chặt, cô căn bản không có biện pháp tránh ra, chỉ là trán để trên vai hắn, làm cho nước mắt từng chút từng chút một làm ướt áo sơ mi hắn.

"Tĩnh Tri." Tống Như Mi nghe Thiệu Hiên nói như vậy, cũng không khỏi trầm tư, chốc lát mở miệng.

"Mẹ." Tĩnh Tri chống ra một ý cười nhỏ: "Mẹ, có lời gì, hôm khác hãy nói, tới giờ uống thuốc rồi..."

Tống Như Mi nhẹ nhàng lắc đầu, sờ sờ tóc của cô: "Tĩnh Tri à, Con quá quật cường, cũng chịu đựng nhiều, sau này cùng Thiệu Hiên ở cùng một chỗ sống tốt, Thiệu Hiên là đứa trẻ tốt, mẹ thấy trên đời này, cũng là hắn đối tốt với con, con phải biết quý trọng biết không?"

Tĩnh Tri trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "mẹ, con biết."

"Con cùng Thiệu Hiên có thể đến với nhau, mẹ yên tâm." Tống Như Mi buông tay hai người bọn họ ra, chuyển động xe lăn rời đi, phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ, Mạnh Thiệu Hiên thấy cô ngồi chồm hổm trên sàn bụm mặt khóc, trong lòng hắn không biết nói lên tư vị gì, cô đáp ứng, thế nhưng, trong lòng cô có vị trí của hắn sao?

Là bởi vì mẹ cô phân phó nên cô mới đáp ứng , hay là thật cô muốn gả cho hắn?

"Tri Tri." Mạnh Thiệu Hiên kéo cô dậy, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, cô vẫn chưa ngẩng đầu, chỉ úp mặt vào ngực hắn...

"Nếu em cảm thấy gả cho anh chịu ủy khuất, anh..." Hắn nói đến đây, viền mắt đột nhiên đau xót, nhưng vẫn là hung hăng cắn răng nói: "Anh đi gặp mẹ nói..."

"Không..." Một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo bỗng nhiên nhẹ nhàng đưa lên bưng kín miệng hắn, Mạnh Thiệu Hiên một tay nắm chặt tay cô, con ngươi màu hổ phách đã nói không nên lời kinh hỉ: "Tri Tri!"

"Người ủy khuất là anh..." Tĩnh Tri nhìn bộ dáng vui sướng của hắn, chỉ cảm thấy lòng chua xót, hắn như vậy đối với cô thật tốt.

"Anh không ủy khuất, thực sự, ủy khuất là em, Tĩnh Tri, anh không thể cho em một cuộc sống ưu việt, anh cũng không lãng mạn quá, không biết con gái cần những gì, em cái gì cũng giỏi, lại xinh đẹp như vậy, mà anh chỉ là một người chơi bời lêu lổng, chữ thì biết không nhiều, là anh không xứng với em..."

Hắn một trận kích động, lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, Tĩnh Tri nghe, lại không nhịn được bật lên cười, giọt nước mắt trong suốt óng ánh còn đọng trên mi, mà bên môi là nụ cười thật sâu mân ra, làm cho hắn thoáng cái ngây người, hơn nửa ngày, Tĩnh Tri đẩy hắn mấy cái, hắn mới phản ứng được, bộ dáng vẫn ngốc ngốc như cũ: "Tri Tri, em thật là đẹp mắt."

Tổng giám đốc hàng tỷ cướp lại vợ trước đã sinh conNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ