Cô an tĩnh kì dị, không có phản kháng,Mạnh Thiệu Đình bất giác mừng rỡ, càng phát ra lưu luyến ôn nhu, thùy mắt nhìn bàn tay với những ngón thon dài trong lòng bàn tay mình, miệng nhẹ nhàng dụ dỗ nói: "Tĩnh Tri, không cùng tôi âu khí có được không? Tôi không nên bức cô, nhưng cô cũng nên rõ ràng, tôi chỉ muốn lưu cô ở bên cạnh tôi..."
Tĩnh Tri cổ quái cười, ngón tay bỗng nhiên về phía trước một tống, Mạnh Thiệu ĐÌnh kinh hãi không kịp thu hồi kéo, lại bị kéo làm rách một lớp da mỏng...
Trong nháy mắt máu chảy ra, TĨnh Tri ngay cả mi mắt cũng không nhăn, trái lại còn cười nói: "Cũng không dùng nó để đàn cây đàn dương cầm dơ bẩn kia."
"Cô nháo!" Mạnh Thiệu Đình giận dữ, ném cây kéo qua một bên, một cước đem bàn trước mặt đá văng, hắn nắm chặt tay cô, trong thanh âm uẩn tức giận: "Bác sĩ, bác sĩ!"
Tĩnh Tri thờ ơ ngồi, ánh mắt chỉ hướng về phía cửa sổ, bầu trời xanh nhạt nha thực sự là nhìn được, trong vườn hoa cũng đẹp đi, mùa hè cũng sắp tới, khí trời ấm áp thực sự là thoải mái, cô chậm rãi nhắm hai mắt, trong lòng không dám nghĩ đến gương mặt Thiệu Hiên, nhưng vẫn là thân ảnh mông lung của hắn, hắn ở chỗ nào? Hắn mất tích, đến bây giờ còn không có tin tức, mà cô như vậy, như vậy nhớ hắn.
Thầy thuốc xử lý vết thương cho cô, băng bó xong cũng toát mồ hôi lạnh, Mạnh Thiệu ĐÌnh đứng ở nơi đó, sắc mặt như cũ hắng giọng, hắn đem người giúp việc đều đuổi ra, đứng trước mặt cô, nhìn bộ dáng cô lúc này.
Như là một khối thịt rớt ra từ người hắn, cô cười rất an tường, thật bình tĩnh.
Nhưng sự bình tĩnh ấy lại làm cho hắn nói không nên lời tuyệt vọng, hắn thà rằng cô đại náo, mắng to, thà rằng cô kêu khóc, mắng hắn, chí ít còn có thể chứng minh cô đang sống, mà bây giờ, cô như một khối cương thi, bộ dáng luôn luôn lạnh như băng, ngay cả tay cô, đều không có nhiệt độ, trên mặt thần sắc tự tiếu phi tiếu thường ngày cũng biến mất, ngẫu nhiên hắn thấy được, không khỏi kinh hãi.
"Phó Tĩnh Tri, cô đừng cho là tôi không có biện pháp đối với cô, cô đừng cho là tôi không dám động vào cô!" Hắn bỗng nhiên tức giận gầm nhẹ, thuận tay nhặt lên một cái bình hoa đập xuống đất, thanh âm vỡ vụn nghe chói tai, gốm sứ vỡ vụn đầy đất, dưới chân Tĩnh Tri là một tấm thảm Ba tư rất đẹp, bàn chân tinh xảo của cô ở trên đó hơi run lên một chút, mà mu bàn tay hắn cũng bị bắn vào hai miếng, máu còn chưa kịp chảy ra...
Tựa hồ như hành động của hắn khiến co hoảng sợ, thân thể run run, sâu trong tròng mắt có lấm tấm điềm đạm đáng yêu.
Trái tim hắn dần dần mềm nhũn, đáy mắt chậm rãi lộ ra nhợt nhạt cùng mệt mỏi, thần sắc của hắn như có một chút tình trạng kiệt sức, hắn cúi người xuống, chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, hắn kéo cô đặt trên đầu gối hơi phát runtay, đem tay bị thương của cô đặt trong lòng bàn tay, mi giữa khóa nói không nên lời do dự, nhẹ nhàng nỉ non: "Tĩnh Tri, cô nói cho tôi biết, cô rốt cuộc muốn như thế nào?Lâu như vậy, cô còn muốn cho tôi bao nhiêu mặt lạnh?"
Cô nháy mắt mấy cái, biểu tình liền sinh động lên rất nhiều, môi bắt đầu có chút huyết sắc, thanh âm thật thấp, lại là như phong liễu ôn nhu: "Tôi muốn như thế nào, không phải anh rõ ràng sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Tổng giám đốc hàng tỷ cướp lại vợ trước đã sinh con
Roman d'amourMình thấy truyện này edit mấy năm ko xong nên edit tiếp cho mn, mình cũng rất bận, cty, gd cùng ba đứa nhỏ, nên nói trước là edit nhanh và ẩu, bạn nào ko thích cũng đừng cm chê khỏi mình mất hứng là nghỉ chơi với con luôn đấy nhé, bạn nào thích thì...