[Quãng 1] Chương 1: Kết hôn

14.6K 204 17
                                    

- Tôi xin tuyên bố, cô Lập An Hạ và anh Mục Tống Thần chính thức trở thành vợ chồng. Từ đây về sau...

Cuối cùng, cô đã trở thành vợ người này. Một người cô quen biết chưa quá hai mươi bốn giờ đồng hồ.

- Thu dọn đồ đạc, đây là địa chỉ nhà, chuyển đến bất cứ khi nào cô sẵn sàng.

Ném lại một câu, người đàn ông lãnh đạm rời đi. Lập An Hạ cuối đầu nhìn tờ giấy, lại ngẩng mặt nhìn trời xanh, đầu óc có hơi choáng váng vì quyết định này. Một tờ giấy kết hôn, chuyển tình trạng hôn nhân thành đã kết hôn, vậy là cô đã chính thức trở thành một công dân có cuộc hôn nhân được pháp luật bảo vệ. Không cần hai trái tim cùng chung nhịp đập, không cần những ánh mắt trao nhau chân thành. Vậy mà cô còn từng nghĩ hôn nhân phải là một khái niệm thiêng liêng nhất đời này, và không có ai có thể thay thế ngoài Bạc Nhiên. 

Tay cô khựng lại trước màn hình điện thoại, nhìn số điện thoại quen thuộc mà bản thân đã khắc ghi trong lòng không biết bao nhiêu sâu nặng. "Chấp chận xóa? Sẽ không thể phục hồi." "Chấp nhận." Khoảnh khắc bấm vào nút "chấp nhận", cô biết mình và Bạc Nhiên từ nay sẽ chính thức trở thành người xa lạ.

Lập An Hạ nhìn tờ giấy chứng nhận một lần nữa, cuối cùng cũng xoay người bước đi. 

Về đến nhà, Lập An Hạ xếp đồ vào vali. Mọi chuyện chạy nhanh như một cơn bão, không kịp kiểm soát. Lúc ra quyết định này, hình như cô có hơi không tỉnh táo? Không, phải là quá không tỉnh táo mới đúng! 

Mỗi một món đồ đóng lại, là một lần hồi ức của những năm tháng ấy lại được mở ra. Năm hai mươi tuổi, cô và Bạc Nhiên chính thức ngỏ lời yêu nhau. Bạc Nhiên là mẫu người mọi cô gái thời sinh viên đều mơ tưởng tới. Anh ta có tất cả: đẹp trai, biết ăn nói, giỏi thể thao, hướng ngoại. Bạn bè nói cô có phúc biết bao mới có được Bạc Nhiên, và cô cũng tin là như thế. Cho đến khi cô nhìn thấy anh ta hôn đồng nghiệp trong công ty vào một buổi tối tăng ca rất muộn. Hai cốc cà phê trên tay cô hóa thành một trò cười tệ hại nhất. 

Đã từng, Bạc Nhiên đã từng giống như một cơn gió mát lành thổi qua những ngày hạ nóng bức của An Hạ, giống như một tia nắng mùa hạ sưởi ấm cho những trận bão tuyết lạnh lẽo của đời cô. Lập An Hạ coi tất cả những thứ đó giống như một điều quan trọng và cần thiết hết sức trong cuộc sống của mình, đến độ cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cô mất đi thứ đó.

Mấy năm thanh xuân còn lại gì? Một mối tình tan vỡ, những tháng ngày bên nhau không thể lấy lại được.

Hòa Diệu Chi từng nói với cô: Đa phần chàng trai năm cậu yêu những năm tuổi trẻ sẽ chẳng bao giờ là người bên cạnh cậu cả đời. Cô dõng dạc nói không tin. Cô đã từng những tưởng mình sẽ là một trong số ít cô gái thành công kết hôn cùng với anh chàng đại học của mình. 

Nếu yêu một người từ lúc ngây thơ đến lúc trưởng thành mà còn không thể nắm giữ anh ta, vậy thì tình yêu sau này phải lớn lao đến mức nào để cô có thể ở lại? 

Lập An Hạ nhìn thấy tin nhắn của mẹ, liền có chút đau đầu. Bà đã sắp xếp đối tượng xem mắt cho cô. Từ lúc cô biết tin cô chia tay bạn trai, bà liền hận không thể mỗi ngày chọn cho một anh chàng mới. 

Còn bây giờ thì sao? Lập An Hạ nhìn giấy kết hôn nóng hổi trên tay mình. Dẫu sao cũng giống như một lần xem mắt mà phải không? Thấy được thì cưới thôi. 

Thế nên, cô cũng không biết vì sao bản thân lại chấp nhận kết hôn với một người xa lạ, chấp nhận thay đổi, chấp nhận quên đi, chấp nhận bước vào bước ngoặt lớn nhất của đời mình một cách vội vã như thế. Cô và anh đứng trước cửa tiệm áo cưới, cô khóc rất thê thảm, anh phiền muộn hút thuốc. Hai người trao đổi vài câu, nói chuyện một lúc. Sau đó, anh mời cô một cốc cà phê ngay bên cạnh. Sau đó nữa... bọn họ thành thế trận như này đây. 



Cuộc hôn nhân 365 ngày - ẨnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ