Đó là vào ngày đẹp trời, tôi nắm tay em đi trên đường, em đưa tôi vào một tiệm cà phê, lúc đó em rất hồn nhiên, rất dễ thương và vui vẻ. Em nắm tay tôi kéo xuống ghế
- Em có món quà muốn tặng anh!
Giọng nói của em lúc đó thật sự rất ngọt ngào, đó là tiếng mà tôi muốn nghe mãi. Nhưng vì sao lúc đó tôi không hề bận tâm tới em, tôi lại lén nhìn cô gái đang nhìn tôi đằng kia.
Em kéo tay tôi và tặng cho tôi chiếc áo len, trên miệng của em vẽ lên một nụ cười rất tự nhiên, nụ cười của em làm tôi nhớ tới lần đầu tiên ta gặp nhau, em vội vàng chạy tới phòng thư viện để học, bất ngờ em đâm vào tôi, tôi định mắng thì thấy nụ cười ngốc nghếch của em
_ " Xin lỗi...thật xin lỗi "
Tôi thật sự rất yêu nụ cười đó. Em nắm lấy tay tôi và đưa tôi chiếc áo len đỏ
- Đ...đẹp chứ?
Bỗng nhiên cô gái tôi nhìn cười giễu tôi, tôi không biết tại sao lại ném chiếc áo đó xuống đất và bỏ đi.
Tôi bực bội bước về nhà, tôi đi vào phòng, một lúc sao thấy em mở cửa ra
- Anh... em vào được chứ?
Tôi không trả lời, em nhẹ nhàng đi gần tới chỗ tôi
- Anh...anh không thích nó phải không? Em xin lỗi
Nhìn em sắp khóc tôi hơi xót, tôi trong giây phút đó đã quên mất em không có tiền, em từng tránh mặt tôi hồi trung học vì nghĩ em không đủ điều kiện để đến với tôi. Tôi luôn nhớ, em luôn tặng tôi những món quà em tự làm, lúc ấy tôi hạnh phúc đến mấy. Em đã từng canh tôi ngủ say để may áo cho tôi, bàn tay thanh tú của em bị chảy máu cũng không quan tâm.
- Nếu anh không thích thì em sẽ không làm nữa đâu, em...em xin lỗi
Em không có lỗi, không chút nào, chỉ tại lúc đó tôi không ý thức được. Em chạy tới ôm lấy tay tôi
- Jackson... Jackson à... em... em xin lỗi
Em cứ lắc lắc tay tôi, tôi đẩy em ngã về phía tủ. Chúa ơi, tôi đã làm gì thế này? Em vội đứng dậy, vẫn cười với tôi
- A... em hiểu rồi... anh cần yên tĩnh... em xin lỗi
Đừng nói câu xin lỗi nữa, tôi xin em đấy Mark!
Nhưng tôi không biết em yêu tôi như thế nào, tôi không biết tôn trọng những tình cảm em dành cho tôi. Tôi thật là ngốc!
Buổi tối đó tôi ngủ một mình, đến 12 giờ em vẫn chưa vào phòng để ngủ. Tôi đi xuống phòng khách thì thấy em nằm ở sofa, người của em run bần bật vì cái lạnh của mùa đông. Em lấy chiếc áo len của tôi đắp lên người. Tôi nhìn khuôn mặt em, những vết dài trên khuôn mặt em, em đã khóc sao? Miệng em còn cười được... Tôi nhẹ nhàng khiêng em lên phòng ngủ, khẽ đặt em xuống giừơng, tôi ôm chặt em để ngủ, truyền hơi ấm cho em.
...
Vài ngày sau tôi đang ngồi chơi máy tính, em đi tới ôm tay tôi
- Jackson ah! Ta đi chơi đi!
Tôi bực bội đẩy em ra, lấy máy tính đi chỗ khác
- Cậu phiền phức thật đấy Mark! Không có chuyện gì để làm sao?