Đường xa thăm thẳm tìm hào kiệt
Rượu bánh thơm ngon ghẹo tiểu thư
Ngủ chưa được hai canh thì trời đã sáng. Triệu-Bán-Sơn suất lĩnh Chương-Tấn và Thạch-Song-Anh đi trước. Lạc-Băng nằm suốt đêm đến sáng mà không thể nào chớp mắt được. Đến lúc nghe tin đội của Triệu-Bán-Sơn khởi hành thì ra tiễn, gọi Chương-Tấn lại mà dặn:
-Thập ca! Đi đường nhớ dằn lòng, đừng gây sự lôi thôi nhé! Nhất là đừng có uống rượu để hư việc nghe!
Chương-Tấn dõng dạc đáp:
-Văn tứ tẩu chớ lo điều ấy! Chương-Tấn này xin thề rằng một khi chưa cứu được Văn tứ ca thì miệng sẽ không hớp lấy nửa giọt rượu. Nhưng khi cứu được Văn tứ ca rồi thì sẽ say một bữa quên cả trời đất.
Chương-Tấn là một con sâu rượu, chỉ lấy việc say sưa chè chén làm vui. Thiếu rượu, y như người sắp lìa cõi thế. Mỗi lần uống rượu là Chương-Tấn luôn luôn sinh sự, dễ để hỏng công việc. Khi say rượu, Chương-Tấn chẳng còn biết kiêng nể ai ngoại trừ Trần-Gia-Cách và Lạc-Băng. Vì biết rõ tật của Thập đương-gia cho nên Lạc-Băng đến phút chót cũng không quên dặn anh ta đừng uống rượu mà làm hỏng việc giải cứu Văn-Thái-Lai...
Đội của Triệu-Bán-Sơn vừa đi khỏi thì lần lượt các đội của Vô-Trần Đạo-Nhân, Trần-Gia-Cách, Lục-Phỉ-Thanh cũng nối bước đi theo. Và đội đi sau cùng là đội của Châu-Trọng-Anh với Châu-Ỷ, trong đó có Từ-Thiện-Hoằng và Lạc-Băng.
Đến Triệu-Gia-Bảo, bá tánh đua nhau ra đường đón hỏi thăm rất là nồng nhiệt, tỏ lòng thương mến và xót xa vì đã được biết qua biến cố đêm trước tại Thiết-Đảm-Trang. Nghe Châu-Trọng-Anh bày tỏ sự tình, bá tánh cảm động đến rưng rưng nước mắt.
Sau khi nói mấy lời tạ ơn cùng bá tánh thì Châu-Trọng-Anh cùng với Tống-Thiện-Bằng chia tay. Tống-Thiện-Bằng sau đó hộ tống gia tiêu và tráng đinh đi về hướng Tây, còn đội nhân mã của Châu-Trọng-Anh thì lại nhắm hướng Đông mà đi.
Trên đường đi, Châu-Trọng-Anh và Từ-Thiện-Hoằng bất đồng ý kiến với nhau. Châu-Trọng-Anh thì muốn gấp rút đi cứu Văn-Thái-Lai trong khi Từ-Thiện-Hoằng theo kế hoạch của Trần-Gia-Cách có ý muốn trì hoãn. Đôi bên phải tranh luận kịch liệt đến nỗi Lạc-Băng phải đứng ra hòa giải và ép buộc Từ-Thiện-Hoằng phải tuân theo lời của Châu-Trọng-Anh. Còn Châu-Ỷ thì vốn đã có sẵn ác cảm với Từ-Thiện-Hoằng cho nên còn muốn hơn thua với chàng nữa là đàng khác. Vì muốn giữ hòa khí, Từ-Thiện-Hoằng phải cố nhịn. Tuy nhiên, chàng có vẻ không được vui lắm nên ghì ngựa lại đi thật chậm, cố ý để rớt lại phía đàng sau.
Trong suốt cuộc hành trình ngày hôm ấy, Từ-Thiện-Hoằng lúc nào cũng dàu dàu không vui chẳng nói một câu nào. Tối đến, mọi người vào lữ quán nghỉ chân dùng bữa và trú ngụ qua đêm để sáng sớm tiếp tục lên đường.
Đoàn người ngựa cứ theo phương cách ấy, mà ‘ngày đi đêm nghỉ’. Phải mất đến ba ngày ba đêm tất cả mới qua được khỏi ‘Gia-Cốc-Quan’.
Châu-Trọng-Anh nhận thấy Châu-Ỷ luôn luôn có thái độ đối chọi với Từ-Thiện-Hoằng gây nên sự bất hòa nhưng có nói cách mấy nàng cũng chẳng thèm nghe cho nên ông ta lấy làm bực tức lắm. Lại thấy Từ-Thiện-Hoằng có vẻ buồn bã khó chịu, ông ta vì không muốn sứt mẻ hòa khí trong tình đồng đội nên mấy lần gọi cả hai người đến cố làm trung gian để giải hòa. Nhưng cũng chỉ được nhiều lắm là vài giờ đồng hồ. Sau đó Châu-Ỷ lại chứng nào tật nấy, tiếp tục gây gổ với Từ-Thiện-Hoằng. Ông có la rầy đến cỡ nào cũng không có kết quả.