Trong cơn biến mấy người vì bạn
Gặp lúc nguy ai kẻ giúp mình
Nói về Châu-Ỷ, lạc lối trong đám loạn quân, tìm mãi mà không gặp được người nào đồng bọn. Nhìn chung quanh, quân Thanh đã bít kín tất cả các cửa ngõ. Vung đao chém chết mấy chục tên quân, Châu-Ỷ vẫn không mở đường ra khỏi trùng vi (#1). Quân Thanh càng lúc càng đông thêm. Vòng vây mỗi lúc một thắt chặt.
Châu-Ỷ phi ngựa chạy đến đâu cũng đụng phải quân Thanh. Nàng không dám ham đánh, chỉ cố mà tìm đường tẩu thoát. Phần thì đói, phần thì mệt, phần thì sợ hãi nên ngồi trên yên ngựa mà không thấy vững. Và đến lúc không còn chịu đựng nổi nữa, Châu-Ỷ xây xẩm mặt mày, ngã xuống đất, va vào một tảng đá nằm hôn mê bất tỉnh. Nhưng cũng may là nhờ trời tối nên quân Thanh không để ý mà phát giác ra được. Khi tỉnh lại, Châu-Ỷ cảm thấy đầu óc nặng nề. Rồi trời bắt đầu đổ mưa.
Châu-Ỷ vùng đứng dậy, thấy bên mình cũng có một người hình như cũng đang ngồi gần đó cùng đứng dậy một lượt với mình. Nàng thất kinh hét lên một tiếng, định cầm đao chém tới thì chợt há hốc..., nhận ra người kia không phải ai xa lạ mà chính là Từ-Thiện-Hoằng.
Châu-Ỷ ngơ ngác thu đao về. Từ-Thiện-Hoằng hỏi:
-Châu cô nương! Vì sao cô lại ở đây?
Bình nhật, Châu-Ỷ rất ghét Từ-Thiện-Hoằng, luôn dùng lời đả kích, hết sức cứng cỏi với chàng. Thế nhưng lúc này nàng bỗng tuôn ra hai hàng lệ hỏi:
-Cha tôi đâu? Anh có gặp không?
Bỗng nhiên Từ-Thiện-Hoằng kéo Châu-Ỷ ngồi xuống khẽ nói:
-Đừng nói lớn! Có quân Thanh đang đi đến.
Hai người mọp sát xuống đất, hai tay níu nhau bò đến một gò đất cao. Trời đã sáng, đại quân đã kéo đi cả, chỉ còn lại độ vài chục tên quân đang loay hoay thu dọn các tử thi của đám binh sĩ tử trận trong đêm để đem đi chôn cất.
Một tên, hình như là viên chỉ huy của đám quân cất tiếng hỏi:
-Mấy người hãy kiểm soát lại một lần cho kỹ càng xem còn sót lại cái thây ma nào không!
Có tiếng người đáp lại:
-Thưa thượng cấp, còn hai mạng nữa!
Châu-Ỷ nghe nói giật mình, toan nhảy tới thì Từ-Thiện-Hoằng cản lại bảo nhỏ:
-Cô đừng vội, đợi cho chúng lại gần mình mà ra tay có hơn không!
Đoạn Từ-Thiện-Hoằng và Châu-Ỷ nằm yên giả chết, chờ cho hai tên kia đến lục soát ‘kiếm ăn’ mới vùng dậy cho mỗi tên một đao chết tốt. Thấy sẵn đó có một con ngựa đang gặm cỏ, Từ-Thiện-Hoằng la lớn:
-Châu cô nương, mau lên ngựa mà chạy.
Châu-Ỷ không chút chậm trễ, phóng ngay lên yên. Từ-Thiện-Hoằng tỵ hiềm nam nữ nên dùng khinh công mà bám sát đuôi ngựa mà chạy theo. Bọn lính Thanh thấy hai người tẩu thoát thì xách đao kiếm rượt theo.
Từ-Thiện-Hoằng chạy được một khúc thì cảm thấy bả vai đau nhức khô tả vì mũi Phù-Dung châm của Trương-Siêu-Trọng nên quỵ xuống hôn mê. Châu-Ỷ quay lại thấy vậy thì xuống ngựa bế xốc Từ-Thiện-Hoằng bỏ lên yên rồi giục ngựa chạy hết tốc lực.