Truyền võ vừa lòng chiêu rể quý
Giúp người gặp nạn cướp quân gian
Nhắc lại Từ-Thiện-Hoằng đêm hôm ấy nghỉ tại khách sạn chợt nghĩ đến mấy phong thư lấy được từ đám tiêu sư Trấn-Viễn tiêu cục liền mở từng bức ra đọc. Hầu hết chỉ là những thư từ cá nhân, không có liên quan gì đến Hồng Hoa Hội cả. Chỉ riêng có bức thư cuối cùng do Vương-Duy-Dương gửi cho Hàn-Văn-Xung đốc thúc họ Hàn gấp rút về gấp kinh-đô để hộ tống một số châu báu đi Giang-Nam, và có đề cập đến đại quân chinh Tây của Triệu-Huệ.
Từ-Thiện-Hoằng đoán rằng chắc vì trách nhiệm nặng nề nguy hiểm mà lại không đủ cao thủ nên Vương-Duy-Dương phải nhờ cậy đến Hàn-Văn-Xung. Thình lình nghe phòng bên có tiếng Châu phu nhân và Châu-Ỷ cãi nhau, mà mình là đề tài chính. Chàng thầm nghĩ nếu vì mình mà để cho Châu-Ỷ phải mang tiếng không tốt thì thật không đành chút nào nên viết vội bức thư nhờ tiểu nhị trao lại cho hai người rồi một mình lặng lẽ ra đi trong đêm khuya.
Chiều hôm sau, Từ-Thiện-Hoằng đến biên giới tỉnh Hà-Nam. Nhận được ký hiệu quen thuộc để lại trên một vách tường, chàng lập tức thẳng đường tới Khai-Phong. Kế đến, chàng tìm đến tư gia của đại hiệp Mai-Lương-Minh ở Biện-Lương thì quả nhiên gặp đủ tất cả các nhân vật Hồng Hoa Hội tại đây. Thấy chàng bình an vô sự, ai nấy đều vui mừng không biết mấy.
Lúc ấy, thương tích của Vệ-Xuân-Hoa, Chương-Tấn, Tâm-Nghiện cũng đã lành. Thạch-Song-Anh vâng lệnh Trần-Gia-Cách đem tin sang xứ Hồi cho Mộc-Trác-Luân chưa về. Hai anh em Tây-Xuyên Song-Hiệp đi công tác, dò thăm tin tức Văn-Thái-Lai, còn Tưởng-Tứ-Căn đi quan sát tình hình nạn lụt do sông Hoàng-Hà gây nên.
Từ-Thiện-Hoằng giấu nhẹm việc mẹ con Châu-Ỷ, chỉ cho mọi người biết tin tức về Dư-Ngư-Đồng đang bị trọng thương và đi chung với một thiếu nữ cải nam trang. Lúc đầu chàng tưởng đó là Lạc-Băng, nhưng bây giờ gặp Lạc-Băng ở đây thì trong lòng thắc mắc vô cùng, không hiểu người kia là ai.
Sáng hôm sau, Châu-Ỷ cũng đến nơi. Châu-Trọng-Anh và mọi người hết sức vui mừng.
Châu-Ỷ khẽ láy mắt Từ-Thiện-Hoằng rồi ghé tai chàng nói nhỏ:
-Anh sang đây! Tôi có việc cần thương lượng với anh một chút.
Từ-Thiện-Hoằng ‘ngoan ngoãn’ đi theo nàng không chút do dự, không một tiếng thắc mắc.
Cả Châu-Trọng-Anh lẫn đám hào kiệt Hồng Hoa Hội đều ngạc nhiên. Không ai có thể tưởng tượng được cảnh nhìn thấy hai người thân mật với nhau như vậy.
Ra ngoài hiên, Châu-Ỷ nói với Từ-Thiện-Hoằng:
-Mẹ tôi cương quyết không chịu đến gặp mặt cha tôi. Anh có cách nào nối được hai người lại với nhau không?
Từ-Thiện-Hoằng cười lớn nói:
-Mẹ em không chịu đến thì mời cha em đi đến đón về, có gì là khó đâu!
Châu-Ỷ nói:
-Nói như anh thật dễ dàng quá! Bà mà không chịu đến gặp ông thì có năn nỉ đến nghìn lần ông cũng không chịu đi đón bà về đâu mà hòng!