Hồi 14

106 0 0
                                    

Trời rằng quyết chẳng dung tha đất

Đất cũng thề không vị nể trời

Nhìn sang bên trái Lý-Khả-Tú, Trần-Gia-Cách để ý nhìn thấy một chàng thanh niên trẻ tuổi, mặt đẹp như ngọc bất giác kinh hãi giật mình, nghĩ thầm:

-“Người này chính là đệ tử của Lục lão tiền bối kia mà! Sao y lại theo bọn quan triều đình đến nơi này làm gì? Thật sực y là ai? Có mục đích gì? Thật là khó đoán!”

‘Chàng trai’ ấy, tức Lý-Mộng-Ngọc như đoán được ý nghĩ của Trần-Gia-Cách, nhìn chàng nhoẻn miệng cười, khẽ láy mắt một cái như ngụ ý bảo không phải là lúc để giải đáp mọi thắc mắc, cứ xem mọi chuyện như bình thường.

Tâm-Nghiện bước ra nghiêng mình rót rượu. Sợ Càn-Long nghi ngại, Trần-Gia-Cách liền bưng chung rượu lên uống cạn, gắp đồ bỏ vào miệng ăn ngon lành. Vua Càn-Long thấy thế an tâm, cùng với Trần-Gia-Cách ăn uống, nói chuyện vui vẻ thân mật tự nhiên.

Rượu Quỳnh-Tương rót vào chén ngọc men hương thơm ngát làm sảng khoái tâm hồn. Trái cây trên bàn toàn là những của ngon vật lạ khó tìm tại Hàng-Châu, nhất là trái Lệ-Chi (#1) hiếm có, phải đưa từ vùng Lĩnh-Nam mới có.

Vua Càn-Long cùng Trần-Gia-Cách vừa uống rượu, vừa ăn trái cây, vừa xem hoa quế nở, vừa thưởng thức trăng Tây-Hồ.

Sau vài tuần rượu, tiếng tiêu véo von từ một du thuyền đậu gần đó ngân lên khúc ‘Nghinh Hạ Tân’ (#2). Vua Càn-Long đắc ý trầm trồ khen ngợi:

-Huynh đài thật là bậc cao nhân. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà tổ chức được cuộc vui hết sức thú vị, đầy nhã hứng. Nếu tiểu đệ không lầm thì đây là một nhạc khúc vừa mới được đặt xong. Âm điệu hết sức du dương, thật là một tuyệt tác!

Trần-Gia-Cách lại nói:

-Có rượu, có âm nhạc, ắt không thể thiếu được lời ca. Tiểu đệ quen được nàng Ngọc-Như-Ý là một nữ danh ca có giọng ngọt ngào, trong trẻo nhất tại vùng Tiền-Đường. Thêm vào đó, nàng ta còn là một hoa khôi, nhan sắc nổi tiếng khắp chốn Hàng-Châu. Tiểu đệ có ý mời nàng đến giúp vui huynh đài, chẳng hay tôn ý thế nào?

Vua Càn-Long cất tiếng cười ha hả, có vẻ như rất đẹp lòng:

-Như vậy thì còn gì hơn nữa! Đêm trăng cùng tri-âm đối ẩm thưởng nguyệt, xem quế nở, còn được mỹ nhân buông tiếng ngọc giúp vui! Ôi! Dẫu cho cảnh Bồng-Lai cũng chỉ đến thế này là cùng!

Xoay qua Lý-Khả-Tú, Càn-Long hỏi:

-Ngươi có biết Ngọc-Như-Ý là người như thế nào chăng?

Lý-Khả-Tú tâu:

-Nàng là một danh kỹ nổi tiếng khắp đất Hàng-Châu này. Tuy nhiên tánh khí của nàng rất kiêu ngạo. Nếu không phải người vừa ý nàng có bỏ ra vàng ròng muôn lượng cũng chẳng được giáp mặt nàng chứ đừng nói là nghe được tiếng ca của nàng. Vì vậy, khách giàu sang không phải ai cũng mời được nàng.

Vua Càn-Long lại cười hỏi:

-Vậy ngươi có mời được nàng lần nào chưa?

Lý-Khả-Tú đỏ mặt, giọng ấp úng nói không nên lời:

Thư Kiếm Ân Cừu LụcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ