Phận rủi còn đeo người nghĩa khí
Trời già vẫn tựa kẻ gian hùng
Trương-Siêu-Trọng xuống ngựa, tuốt bảo kiếm ra tiến tới. Bỗng nhiên đàng sau lưng có tiếng người nói lớn:
-Trương đại nhân cứ để nó cho tôi!
Thì ra đó là Châu-Tổ-Âm. Trương-Siêu-Trọng lui về một bước nói:
-Châu huynh phải cẩn thận, chớ nên khinh địch.
Châu-Tổ-Âm cầm đao bước tới hét lớn:
-Tên cuồng nô lớn mật kia! Mi dám cả gan cướp khâm khạm hả? Hãy xem bản lãnh của ta đây!
Dứt lời Châu-Tổ-Âm xông tới phía Trần-Gia-Cách bổ xuống một đao ngay đầu. Trần-Gia-Cách bình tĩnh đưa tấm thuẫn bài lên đỡ. Ngọn đao của Châu-Tổ-Âm như bị dính chặt vào tấm thuẫn bài kia. Hắn cố thâu đao về nhưng không làm sao rút binh khí của mình ra được. Châu-Tổ-Âm kinh hãi, hắn chưa bao giờ được nhìn thấy một món binh khí nào lạ lùng như vậy. Lúc đó hắn mới nhìn thấy trên tấm thuẫn bài có chín ngọn đáo câu vô cùng lợi hại.
Chín ngọn đáo câu lóe lên một cái, Châu-Tổ-Âm sợ quá buông tay để rớt ngọn đao xuống đất, lùi ra sau hai bước. Trần-Gia-Cách lại giơ tấm thuẫn bài lên một cái, năm sợi thằn sách bung ra đánh ngay vào mặt Châu-Tổ-Âm. Mỗi sợi thằn sách có một khúc cương cầu.
Châu-Tổ-Âm định tung mình lên tránh né nhưng không còn kịp nữa, cương câu đã điểm trúng vào huyệt ‘chỉ đương’ ở hậu tâm làm cho hắn nhói lên một cái. Chưa kịp la lên một tiếng thì sợi thằn sách lại quật trúng ngay nhượng chân ngã qụy xuống đất.
Trần-Gia-Cách bước tới xách ngang hông Châu-Tổ-Âm quăng lên tảng đá. Trương-Siêu-Trọng thấy vậy liền bước tới đỡ Châu-Tổ-Âm dậy, móc trong người ra một viên thuốc màu đỏ nhét vào miệng, sau đó khai giải huyệt đạo cho hắn. Một lát sau Châu-Tổ-Âm mới tỉnh dậy được, thấy toàn thân như lạnh run, không mở miệng ra nói năng được một lời.
Trương-Siêu-Trọng sai người săn sóc Châu-Tổ-Âm rồi rút thanh Ngân-Bích-Kiếm ra khỏi vỏ nhìn Trần-Gia-Cách nói:
-Võ nghệ của ngươi cũng thuộc hạng khá lắm đó! Sư phụ ngươi là ai?
Trần-Gia-Cách chưa kịp trả lời thì Tâm-Nghiện đứng một bên đã lên tiếng:
-Ngươi là cái thá gì mà đòi lên giọng hách dịch? Vậy chứ sư phụ ngươi là ai?
Trương-Siêu-Trọng mặt đỏ tía tai nói:
-Mi là đứa con nít miệng còn hôi sữa chỉ biết nói xàm, ta không thèm chất nhặt!
Tâm-Nghiệm cả cười nói:
-Mi tự phụ là bậc võ lâm tiền bối cao thủ mà tại sao nhìn binh khí của công tử ta lại không biết, còn hỏi một câu ngu xuẩn như vậy? Hãy vập đầu xuống lạy ta ba lạy ta sẽ nói cho biết!
Trương-Siêu-Trọng cả giận nhưng không thèm tranh luận nữa, vung kiếm nhắm vào bả vai Trần-Gia-Cách chém tới. Trần-Gia-Cách tay phải vụt sợi thằn sách lên đỡ mũi kiếm còn tay trái giơ tấm thuẫn bài nhắm Trương-Siêu-Trọng phang một cái.