Hồi 4

119 0 0
                                    

Nơi lữ quán, lập cao mưu hạ thủ

Chốn giang hồ, ôm trọng trách bôn ba

Nhắc lại Lục-phỉ-Thanh và Lý-mộng-Ngọc núp bên trong cửa sổ xem trận giao phong giữa Dư-Ngư-Đồng cùng với bọn Ngô-Quốc-Đống từ đầu cho đến lúc Đổng-Triệu-Hòa bày kế cho Phùng-Huy dùng tên bắn thì nhận thấy Dư-Ngư-Đồng mười phần nguy ngập. Lục-Phỉ-Thanh bèn dùng Phù-Dung kim châm phóng trúng cườm tay của Trương-Thiên-Thọ khiến cho hắn phải buông rơi thanh quỷ đầu đao đang định nhắm vào đầu Dư-Ngư-Đồng bổ xuống. Cùng lúc đó, phi đao của Lạc-Băng cũng bay tới kết liễu luôn tánh mạng của tên bổ khoái phủ Lan-Châu trong nháy mắt. Ngô-Quốc-Đống biết trước đánh nữa thì có mòi chết hết nên ra sức ráng cõng Hàn-Xuân-Lâm mà tẩu thoát.

Lục-Phỉ-Thanh trong lòng mừng thầm vì thấy Dư-Ngư-Đồng, đứa học trò của sư-huynh Mã-Chân, và Lạc-Băng, đứa con gái của bạn cố-tri Lạc-Nguyên-Thông, tất cả đều thoát được đại nạn.

Tưởng mọi việc êm, ai ngờ đâu Trương-Siêu-Trọng từ đâu xăm xăm từ ngoài ngõ đi vào. Lý-Mộng-Ngọc vừa trông thấy y liền lập tức gọi Lục-Phỉ-Thanh chỉ và nói:

-Thầy à! Chính người này tối hôm qua giựt lại cái bao màu hồng con định cướp lại trả cho Tiêu-Thanh-Đồng đó! Thầy có nhận được là ai không?

Lục-Phỉ-Thanh ‘á’ một tiếng vì kinh hãi, nhưng lại nghĩ ngay được một diệu kế liền rỉ tai Lý-Mộng-Ngọc một hồi rồi mới căn dặn:

-Con dùng cách này mà dụ hắn ra khỏi nơi đây, càng xa càng tốt! Lúc con trở về mà không thấy thầy thì sáng ra con cứ theo đoàn xa kiệu mà hộ tống gia-quyến lên đường chứ đừng lo gì cho thầy cả. Đương nhiên thầy sẽ ngầm theo sau mà đề phòng những biến cố. Mau lên!

Lý-Mộng-Ngọc định hỏi nữa thì Lục-Phỉ-Thanh thúc-giục:

-Hắn vào tới sân rồi, con mau lên đi, chậm trễ thì không kịp nữa đâu!

Lý-Mộng-Ngọc còn đang phân vân chưa biết dụ Trương-Siêu-Trọng bằng cách nào bỗng sực nhớ ra mình có một cái khăn màu hồng ở trong mình giống như cái túi màu hồng đựng Khả-Lan-Kinh nên vội vàng lấy ra. Đồng thời, nàng lại nhìn thấy hai cuốn sổ của khách-sạn An-Viễn nằm trên bàn của biên bút toán, Lý-Mộng-Ngọc liền quơ lấy gói vào trong chiếc khăn hồng của nàng gói lại mang lên vai chạy vụt ra khỏi cửa. Nhờ thông-minh, lanh lợi, lại có bản-lãnh vừa đủ, Lý-Mộng-Ngọc đã dẫn dụ được Trương-Siêu-Trọng đuổi theo nàng cho đến lúc y biết mình bị gạt bẽn lẽn trở về.

Sở dĩ Lục-Phỉ-Thanh sai Lý-Mộng-Ngọc làm công việc này là vì đã lâu ngày làm thầy bên cạnh nàng, nên biết rõ đứa nữ đệ-tử của mình thông-minh có thừa, sẽ nghĩ được nhiều ngụy kế, biết tùy cơ ứng biến khi gặp lúc lâm nguy. Như vậy, dù cho sư-đệ của ông ta là Trương-Siêu-Trọng võ-nghệ có cao cường đi chăng nữa cũng khó làm gì được Lý-Mộng-Ngọc. Hơn nữa, Trương-Siêu-Trọng lại biết Lý-Mộng-Ngọc là sư-điệt của mình dù lầm tưởng nàng là đệ-tử của đại sư-huynh Mã-Chân (#1), vì vậy, cho dù có bắt được Lý-Mộng-Ngọc, y chắc cũng vị tình đồng môn mà chỉ sửa trị qua loa thôi chứ không đến nội làm hại đến tánh mạng của nàng.

Thêm vào đó, cho dù không nể mặt sư-huynh đồng môn đi chăng nữa, nhưng một khi biết Lý-Mộng-Ngọc là ái-nữ của Lý-Khả-Tú tướng-quân, một tướng lãnh được vua Càn-Long sủng ái tin dùng thì chắc chắn Trương-Siêu-Trọng cũng không dám đụng đến một cọng lông chân của nàng. Căn cứ vào quan chức triều đình, Lý-Khả-Tú còn trên Trương-Siêu-Trọng đến hai bậc, lẽ tất nhiên y buộc lòng phải nể sợ chứ không dám gây thù oán.

Thư Kiếm Ân Cừu LụcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ