"Nha đầu ! Ngươi chịu xuất hiện rồi sao ?". Ta bước vào vườn hoa Thiên Kỳ cung, tiến đến nơi bàn đá tiểu Du đang ngồi.
"Ngươi tìm ta làm gì ?". Tiểu Du quay sang nhìn ta tươi cười, thần sắc so với lúc trước có phần tốt hơn rất nhiều.
"Không gì ! Lâu quá không gặp nên muốn qua cho ngươi làm phiền.". Ta ngồi xuống bên cạnh, tiện tay rót một tách trà.
Tiểu Du không nói gì chỉ mỉm cười.
"Tiểu Du ! Lần trước ta có gặp một người."
"Ai ?". Nàng lơ lãng hỏi.
"Ta không biết ! Hắn bảo hắn nhớ ta. Đợi ta rất lâu rồi !". Ta nhấp trà, bình thản đáp nàng.
Gương mặt tiểu Du bỗng chốc biến sắc, lại quay sang hỏi ta :
"Hắn.. có nói gì với ngươi không ?""Không ! Chỉ nói là nhớ ta. Ta nghĩ hắn nhầm người. Nhưng có chuyện gì sao ?". Ta khó hiểu nhìn tiểu Du.
"Không ! Ta chỉ thắc mắc muốn biết kẻ nào điên khùng tới mức đợi ngươi. Mà còn đợi rất lâu nữa !". Tiểu Du bật cười.
Ta với tay cốc đầu nàng. Nha đầu thiếu nghiêm túc.
Chợt phía xa có chút ồn ào, ta cùng tiểu Du bước đến xem thử."Chuyện gì vậy ?". Ta túm lấy một cung nga đang hớt hải.
"Ma Vương đến thiên cung náo loạn, điên cuồng đòi người. Tiểu tiên phụng lệnh đi báo tin cho Mão nhật tinh quân cùng các chiến thần. Xin mạn phép cáo lui.". Nói xong nàng lập tức rời đi.
Tên ma vương này đúng là chán sống. Dám lên Thiên cung quậy phá. Lúc trước bị Tử Hạo đánh đến không còn đường lui, bây giờ còn ngông cuồng như vậy ?Ta phi thân đến cổng thiên cung, ý định tham chiến.
Chợt một cỗ lực níu ta lại.
Tiểu Du ?
"Sao ngươi cản ta ?". Ta nhíu mày nhìn nàng."Sức khỏe của ngươi chưa hồi phục, bây giờ không được lao lực, chuyện này ngươi đừng xen vào.". Gương mặt tiểu Du thoáng qua nét hoảng hốt.
"Ta là chiến thần ! Chuyện của thiên cung ta có thể khoanh tay đứng nhìn sao ?". Ta vung tay tiểu Du nhấc người bay đi.
"Ta bảo ngươi không được đi.". Tiểu Du tức giận hét lớn, dùng toàn lực níu ta lại.
Tại sao nàng ta lại tức giận đến vậy ?
Ta khó hiểu nhìn tiểu Du. Gương mặt nàng ta giãn ra nhẹ giọng nhìn ta.
"Ngươi đừng đi ! Sức khỏe ngươi không tốt ! Nếu lần này ngươi có chuyện gì ta biết phải làm sao ? Ngươi nghe ta lần này đi !". Ánh mắt tiểu Du nhìn ta như van lơn."Được rồi ! Ta không đi.". Ta xoay người nhìn nàng, tiến đến nơi bàn đá, tiếp tục uống trà.
"Tốt ! Ngươi ngồi đây đợi ta, ta đi tìm Tử Hạo, hắn đang trên đường đến Tây Phương dự hội phật pháp, chắc đi chưa bao xa. Ta đuổi theo nhất định kịp.". Tiểu Du mĩm cười nhìn ta rồi xoay thân bay đi. Chỉ một khắc thân ảnh nàng đã khuất mất. Ta thầm cảm thán. Chân Kỳ Lân quả thật lợi hại như lời đồn !
Bên ngoài ngày càng ồn ào. Ta ngồi nơi đây toàn thân như lửa đốt.
Người khác đang liều mình trấn thủ, ta lại ngồi đây bình thản nhấp trà. Thật hổ thẹn cho hai chữ chiến thần. Nhưng hứa là hứa, ta không thể nuốt lời.
BẠN ĐANG ĐỌC
Duyên Phận Phù Sinh : Nhất Tiếu Lưu Phong
Romansa" Mĩm cười giữ gió " Đây là câu chuyện ngu ngốc của một nữ chiến thần mang tên Thiên Tiếu cùng gã Ma Vương mớ ngủ Dạ Phong. Câu chuyện ngọt ngào của hai kẻ ngốc không bao giờ nhận mình ngốc. Thiên Tiếu : " Ta vốn chỉ là một thanh kiếm,dù sao được n...