CHƯƠNG 22 : SẮC ĐỎ ĐE DỌA , SẮC TRẮNG BIẾN MẤT

423 29 0
                                    

Chuông đầu giờ réo đúng vào lúc Mĩ Kỳ đổ rạp xuống phần lối đi giữa hai dãy bàn.

Như cuốn phim quay chậm không âm thanh, toàn bộ học sinh có mặt vào lúc đó đều nhất loạt hướng mắt về phía thân người mập mạp bỗng nhiên ngã dúi khỏi chỗ ngồi.

Tiếng thủy tinh vào nhau chỉ trong giây lát đã biến sắc mặt của mọi người từ ngỡ ngàng sang kinh hoàng.

Một dòng chảy đỏ tươi lan trên nền trơn bóng của lớp học như con rắn độc vừa chui ra khỏi vết cứa sâu từ cổ tay đang duỗi thẳng. Kế bên là những mảnh vỡ của chiếc vòng sau cú ngã đường đột, chúng đâm sâu vào tay người chủ nhân còn ngất lịm.

Phái mạnh luôn thật linh hoạt trong những tình huống thế này. Trong lúc các bạn gái bịt miệng kinh hãi thì Mĩ Kỳ đã được bế lên.

- Đi xuống phòng y tế !

Những thân người cao to vây thành một đoàn như hộ tống. Dãy hành lang bắt đầu đón thêm trận ồn ào, nếu không phải vì giờ học đang diễn ra thì mọi người đã ào hẳn khỏi lớp.

Cơn hoảng hốt đã vơi đi, đám nữ sinh cũng liền tất bật chạy theo , để lại lớp học một trống trải và hai người bạn ...

Nguyên đứng bất động, mùi máu phảng phất như những bàn tay vô hình siết chặt lấy chân cậu.

Cử động với cậu lúc này là điều không thể ,ngay cả đến đôi mắt cũng chẳng biết đường nhắm lại dù cảnh tượng này khiến sống lưng cậu lạnhtoát.

Cậu nhỏ đang bất lực trước những sợ hãi của chính mình , vật quan trọng nhất nằm trong cơ thể cậu đang đau quặn.

Máu . Sắc đỏ gợi về một nỗi đau tột cùng.

Đau. Nó chưa phải là cảm giác tiêu cực nhất nếu so với sự tê liệt hoàn toàn của tim và từng thớ thịt.Phải ...đối với Vương Nguyên, đau đến nay đã thành vị tầm thường .

Tay cậu co chặt , cổ họng nghẹn ứ không thốt nổi một câu.

Cậu chợt nhận ra, máu đáng sợ là vì màu đỏ của chúng ám chỉ điềm gở hoặc báo hiệu cho sự đánh đổi nào đó.

Tim Nguyên giật mạnh, cơ mặt co quắp lại cùng làn da tái xanh dị thường.

Nhìn qua người bạn còn lại thay cho lời chào,cậu bước đi trong chút khó hiểu.

Thanh Ngân biết tới thắc mắc của cô gái nhỏ , hoa khôi khối 11 làm vẻ mặt lo buồn :

- Tớ sẽ trình bày với thầy về lý do vắng mặt của các bạn lớp mình và dọn sạch nơi này.

- Ừ. Bọn mình sẽ về nhanh thôi.

Thanh Ngân thầm coi thường khi cậu trai nhỏ không còn phân vân về sự ở lại này nữa. Lúc chỉ còn một mình, nụ cười xã giao vừa bày ra biến thành nét cong đầy mỉa mai.

Không chần chừ thêm nữa, cô nữ sinh ranh ma đến ngay bàn học của người bạn gặp rủi ro ban nãy, bàn tay sơn móng đỏ chộp nhanh lấy tấm thiệp mang màu xanh trang nhã.

Đôi mắt tinh nhạy của cô đã không bỏ sót chi tiết này !

Cô biết Mĩ Kỳ vẫn liên tục giấu quà của nam sinh tội nghiệp kia nhưng vẫn chưa vội lôi chuyện này ra trước học viện.

[Khải Nguyên][kaiyuan] Bảo bối,Về lại bên anhWhere stories live. Discover now