Tối hôm đó.
Theo sự sắp xếp của mẹ cậu, cuối cùng cậu cũng đến nhà họ Vương. Thiên Tỉ kéo chiếc vali nặng nề lên bật thềm, cửa nhà mở rộng, nền gạch bóng loáng cùng tấm thảm vô cùng đắt giá, căn nhà theo phong cách Châu Âu, nên có vẻ thoáng đãng. Thiên Tỉ bước vào nhà, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi, trên người là bộ đầm giản dị nhưng quý phái, mẹ cậu mỉm cười với người phụ nữ đó: "Phiền bà rồi."
"Chặc.. Lại cứ khách sáo. Bạn bè với nhau bà cứ câu nệ làm gì?" Bà Vương mỉm cười, mời hai mẹ con cậu vào ghế ngồi.
Nhìn những chiếc bình cổ xung quanh, cậu nhấm chừng cũng phải đổ rất nhiều tiền mới mua được. Ngồi xuống cậu mới từ từ đánh giá xung quanh ngôi nhà.
Đúng là nhà quý tộc có khác, nhìn đâu cũng không chê nổi. Ngoài ra phòng khách còn có cửa sổ để nhìn ra khuôn viên nhà sau nhà, phía bên cạnh khuôn viên là một đài phun nước hình một cô gái cầm bình hoa, nhìn nhẹ nhàng nhưng cấu trúc khá đậm chất trang trọng.
Thiên Tỉ nhìn ly trà sóng sánh, loại trà này cũng chẳng phải hạng vừa. Thiệt là cậu có thích nhưng lại thấy nhà này khá là phun phí rồi đó.
"Vậy bà cứ gửi ở đây. Tôi sẽ chăm sóc hộ cho." Bà Vương nắm lấy tay mẹ cậu an ủi.
Sao mà mắt mẹ cậu lại ẩn vài giọt lệ, chuyện gì phải khóc thế kia? Có gì đó mẹ cậu còn giấu giếm chăng?
"Mẹ sao vậy?" Cậu lên tiếng hỏi, cứ chăm chăm nhìn mẹ mình.
Mẹ cậu nở nụ cười, bà Vương thức thời mà gọi người làm đến: "Bà 5! Bà dắt Thiên Tỉ lên phòng đi. Để xem thằng bé có vừa lòng không?"
"Con cứ lên xem phòng. Cô với mẹ con cần nói vài lời." Bà Vương nhắc khéo, cậu cũng rời đi, nhưng vẫn cố ngoái đầu lại nhìn mẹ.
Thật sự.. mẹ cậu đang khóc mà.
Lên đến phòng, cậu khá ngạc nhiên. Nó giống phòng cậu, không khác mấy, chỉ là phòng lớn hơn một chút. Bà năm (người giúp việc) kéo vali của cậu đặt ở giữa phòng:
"Cậu hài lòng không?"
"Dạ! Con hài lòng lắm. Mà bác ơi! Nhà này bao nhiêu tầng ạ? Có sân thượng không bác?" Thiên Tỉ ngồi xuống ghế, mời bác năm ngồi rồi mới lên tiếng.
"Nhà này có 4 tầng. Tầng thượng cũng có, nhưng mà cậu cả và cậu hai mới được lên thôi. Mà thôi! Tôi còn có việc, cậu tham quan đi. Có gì thắt mắc cứ tìm tôi." Thế là bà năm rời đi. Cậu mím môi, có 4 tầng, có cả tầng thượng nhưng mà không có cho lên.
Hai người này làm gì bí hiểm trên đó nhỉ? Tầng thượng là nơi cậu yêu thích nhất. Có thể nhìn bao quát cả thành phố tứ trên cao, có thể cảm giác gió lồng lộng vỗ vào mặt, cảm nhận cơ thể như bay và phiêu theo ngọn gió.
Hiện tại không lên được, cậu đành đứng ở ban công vậy.
7PM, tại Vương Gia.
Tuấn Khải và Vương Nguyên đi vào nhà, nhìn thấy mẹ cả hai đang ngồi suy tư gì đó. Tuấn Khải đi đến:
"Mẹ đăm chiêu gì vậy?"
"Giật cả mình. Hai đứa ở đâu nhào ra vậy?" Mẹ anh liền giật bắn mình, tưởng như là nhảy dựng lên.
Vương Nguyên che miệng cười, mắt hiện lên nét đùa cợt: "Mẹ làm như tụi con là ma không bằng?"
"Cứ ngỡ là vậy." Bà Vương cũng hùa theo, miệng cười nhưng mắt lại buồn.
"Mẹ làm sao?" Tuấn Khải và Vương Nguyên đồng loạt nói, thầy bà cứ như có tâm sự vậy.
"Hai đứa lo cái gì? Mà sao giờ này mới về?" Bà Vương liền đánh trống lãng, những chuyện không nên biết thì đừng biết làm gì, chỉ tổ thêm phiền phức.
"Tụi con chỉ muốn tìm vài món ăn quanh đây. Ai ngờ lại đi đến quên mất thời gian." Vương Nguyên mỉm cười nói, nhìn cứ như một đứa trẻ vậy.
Tuấn Khải nhìn căn phòng trên lầu. Sáng đèn, anh thoáng nhíu mày, chẳng nói chẳng rằng mà chạy xộc lên, đạp cửa đi vào, anh nhìn xung quanh.
Mắt đảo qua rồi đảo lại, cuối cùng mới bước đến phòng tắm. Tiếng nước xối xả vang lên, anh không ngừng ngại mà vươn chân.
Bà Vương cùng hắn (Vương Nguyên) chạy lên, nhìn thấy cảnh này, bà Vương la lớn: "Dừng lại!"
Tuấn Khải và hắn liền nhìn bà, thấy có điều khả nghi, anh nháy mắt với hắn, Vương Nguyên giữ bà Vương lại.
Tuấn Khải giơ cao chân lên. Ai dám ở phòng này? Anh mà biết là ai, anh đánh bầm xương.
'Rầm...'
Tiếng nước vẫn xối xả, nhưng chẳng có bóng ai. Bà Vương thở phào, đổ giọt mồ hôi lạnh. Thở gấp bà nói: "Có gì mà con làm như có trộm vậy?"
"Chứ mẹ làm hành động hốt hoảng làm gì?" Tuấn Khải bực mình vào tắt nước rồi đi ra. Vẫn chưa vừa lòng, anh tìm khắp nơi, mở cả tủ quần áo.
Nhưng mà cũng không ai, bà Vương bây giờ mới nhíu mày thật sự, bà nói với bà năm: "Bà năm! Bà đưa thằng bé vào phòng nào?"
Anh và hắn nghe cũng chẳng hiểu bà Vương đang nói gì. Bà năm từ dưới lầu chạy lên: "Ủa? Phòng này này. Nhưng mà cậu ấy đâu?"
"Ai vậy mẹ?" Tuấn Khải bực mình.
"Mẹ cho ai vào nhà mính à?" Vương Nguyên cũng không hài lòng.
"Thì là con của bạn mẹ. Tên Dịch Dương Thiên Tỉ. Mẹ cho thằng bé đến ở nhờ." Bà Vương lên tiếng, trán đã đổ mồ hôi. Cậu biến đâu mất rồi? Mới ngày đầu mà đã xảy ra chuyện, bà biết nói với mẹ cậu thế nào đây?
"Dịch Dương Thiên Tỉ?" Tuấn Khải thốt lên.
"Ờ nhờ?" Vương Nguyên trợn mắt.
Oan gia truyền kiếp hay sao? Gặp ở trường đã mệt, còn phải gặp ở nhà? Xui vậy.
[Hết chương 3]
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfic Khải Thiên - Nguyên Thiên] Quay Lại! Anh Vẫn Ở Đây.
Fanfiction[Fanfic Khải Thiên - Nguyên Thiên] Quay Lại! Anh Vẫn Ở Đây. Tác giả: Tiêu Ngân. Thể loại: Vườn trường, HE, nam × nam. Lưu ý: Không mang truyện ra khỏi đây.