Truyện Ngắn: "Tình yêu của em đối với anh có lẽ chính là cho đến khi trái tim em đã bị đâm đến tan nát em vẫn muốn trao cho một góc lành lặn cuối cùng".
...
Cô đến chỗ hẹn như thường lệ, mỗi tuần cô đều cùng đám bạn thân hẹn hò ăn uống, cafe. Quán cafe quen thuộc, cô nhìn đám bạn ngồi một bàn trong góc, tất cả đều đã đến đông đủ. Cô vào bàn trong tiếng cười phàn nàn của chúng nó."Mày suốt ngày đến trễ". Một đứa bạn bĩu môi hờn trách.
Cô bật cười, giải thích: "Tao phải nấu cơm xong rồi mới đi được".
Một đứa bạn khác nói: "Mày cứ suốt ngày lo mấy bữa cơm vớ vẩn, nó có về ăn được mấy lần đâu".Đôi mắt cô lướt qua tia bối rối rồi rất nhanh được giấu đi, cô hé môi cười nhẹ không đáp.
Đám bạn dường như nhận thấy sự bối rối của cô lập tức chuyển chủ đề khác. Cô rất nhanh hòa chung vào sự vui vẻ ấy, bỏ lại sau lưng bao muộn phiền.
...
Trời sẩm tối, cô trở về nhà sau một buổi vui vẻ. Cô đặt túi sách lên sopha, bước vào bếp nhìn mâm cơm vẫn còn nguyên trên bàn. Những món ăn chưa từng được đông đũa. Cô cụp mắt thở dài, chậm rãi dọn dẹp lại toàn bộ.Xong xuôi mọi việc cô ngồi xem tivi, cứ một lúc lại nhìn đồng hồ trên tường. Đã một giờ đêm, cánh cửa vẫn chưa có động tĩnh gì. Cô khép mi, nén lại giọt lệ đang trực trào rơi xuống.
Đồng hồ chỉ đến bốn giờ sáng, bên ngoài vang lên tiếng chìa khóa mở cửa. Cô bật dây khỏi sopha bước nhanh ra cửa, từ bên ngoài. Người đàn ông mang theo vẻ mệt mỏi bước vào, khuôn mặt xanh xao vì thiếu ngủ trầm trọng.
"Sao giờ này anh mới về". Cô than khẽ, không dám lớn tiếng trách móc.
Anh không nhìn cô, tháo giầy đi thẳng vào phòng.Cô bước theo anh, nhìn anh nằm trên giường. Mùi rượu tỏa ra nồng đậm.
"Hôm nay anh lại chơi nữa đúng không?". Cô hỏi.
Anh bực mình hét lên.
"Cô không thấy tôi đang mệt hay sao mà cứ hỏi thế". Anh giận giữ nhìn thẳng vào mắt cô, phớt lờ sự bi thương trên khuôn mặt cô.Cô bối rối, lắp bắp không thành câu.
"Em...em... em chỉ muốn hỏi vậy thôi".
Anh nhìn cô, gằn từng chữ.
"Phải, tôi mới chơi nữa đấy, đủ chưa".Nói xong anh tiếp tục nằm xuống quay người sang một bên bỏ mặc cô đang đứng như chết sững tại chỗ.
Anh châm rãi vào giấc cô, một giọt lệ rơi xuống gò má trắng trẻo. Cô lê bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa để anh không tỉnh giấc. Cô ngồi xuống sopha, im lặng khóc không thành tiếng.
Cô không hiểu, những thứ kích thích ấy có gì khiến anh đam mê nhiều đến vậy. Anh trước đây đã hứa với cô nhiều lần sẽ không dây vào những thứ như thuốc lắc, ke hay những thứ đôc hại ấy một lần nào nữa. Nhưng cuối cùng, cũng tự anh phá bỏ lời hứa ấy.
Cô, cuối cùng cũng không sánh bằng những thú vui và đam mê của anh.
Cô, cuối cùng cũng hiểu bản thân với anh không quan trọng đến vậy.Cô yêu anh đến nay tròn ba năm, một năm đầu anh đối với cô hết mực. Anh dành cho cô tất cả những thứ đẹp đẽ nhất trên đời. Hạnh phúc như mơ đến bên canh cô, tình yêu của cô với anh khi ấy ngày một nhiều lên. Nhưng những giấc mơ thì luôn có thời hạn, đến năm thứ hai, anh bắt đầu chơi bời, xa vào những thứ kích thích độc hại.

BẠN ĐANG ĐỌC
Truyện Ngắn Của Huyền Trang Bất Hối
Truyện NgắnTruyện ngắn của Huyền Trang Bất Hối. Kiếp này không oán không hối. - Sẽ còn cập nhật nếu có truyện mới.