Chương 80: Bi thương sâu nhất. . .

6.7K 448 13
                                    


Máu tươi chảy ra, toàn bộ chảy vào trong miệng Y Nặc Mễ. Kì lạ chính là, Thấm Nhã hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, trên khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp lộ ra một nụ cười nhẹ. Cô cúi người hôn nhẹ lên trán Y Nặc Mễ, tiểu quỷ này thường ngày chưa bao giờ che dấu khát vọng đối với máu của cô, khi có cơ hội liền lè lưỡi liếm liếm, ngửi ngửi một cái mới chịu. Nếu như tiểu quỷ hút máu tham lam này còn ý thức, biết đang được ăn cái món ăn nàng khát vọng nhất, chắc sẽ vui biết bao.

Đáng tiếc nàng lúc này lại đang ngủ, đang nhấm nháp cái món mỹ vị nhất cũng không biết. Đợi nàng tỉnh dậy phát hiện mình bỏ lỡ, không biết có tức giận đến nhe răng trợn mắt không nhỉ. Thấm Nhã nhéo nhéo cái mũi Y Nặc Mễ, tưởng tượng đến bộ dạng thở phì phò tức giận của cái tên quỷ hút máu này khi bỏ lỡ thời cơ nhấp nháp mĩ vị, nhất định sẽ vô cùng. . . làm người khác buồn cười. . . đáng tiếc. . . chỉ sợ mình không thể nhìn được cảnh đó.

Quá nhiều, một lượng máu lớn bị mất đi làm cho Thấm Nhã nhanh chóng bị choáng. Cảnh tượng trước mắt ngày càng mờ, rốt cuộc cô cũng không còn gắng gượng được, hư huyễn ngã vào người Y Nặc Mễ, nhưng khóe môi vẫn mang theo vui vẻ.

Tiểu Mễ em sẽ khỏe lại. . . sẽ khỏe lại. . . Yêu một quỷ hút máu, yêu một cô gái. . . thế nào cũng không tưởng tượng nổi. Có thể cái này cũng không thể hiện được tình yêu khắc cốt ghi tâm của cô, nhưng cô và Y Nặc Mễ có thể cùng trải qua sống chết. Tôi yêu em. . .

Y Nặc Mễ một lần nữa cảm thấy mình rơi vào một mảnh hoang vu. Không thể nghe, không có cảm giác, thậm chí hỗn độn không thể suy nghĩ, chỉ có duy nhất một thứ có thể cảm nhận được, đó chính là sự hiện diện của mình. Đây là loại cảm giác rất đáng sợ, từ từ, ngươi thậm chí cũng không thể xác định được chính mình có thật tồn tại hay không, và đáng sợ hơn nữa chính là mãi mãi không có cách nào thoát khỏi trạng thái này.

Cái này gọi là chết ư. . .

Thế nhưng thời gian dần trôi qua, cái loại cảm giác chết rồi này dần trở nên kỳ quái. Không còn là cái cảm giác hư không, ngược lại càng ngày càng ấm áp, mềm mại, giống như đang được ai đó ôm ấp che chở. Nàng từ khi sinh ra tới giờ chưa bao giờ được ôm. . . là ai có thể cho nàng cảm giác này. Từ toàn thân vô lực không thể nào cử động dần dần bắt đầu có chút sức, giống như một luồn sinh khí mới được rót vào. Nàng cảm giác được sức mạnh của mình so với trước ngày càng mạnh hơn, hơn nữa biến hóa không lường, cái loại sức mạnh tràn đầy sức sống này cơ hồ làm cho Y Năc Mễ hưng phấn đến muốn sôi lên.

"Ngao ngao, ô ~" Tiểu quỷ hút máu đang lúc ngủ say thò hai cánh nhỏ ra vỗ vỗ. Thân thể của nàng không còn trong suốt mờ nhạt như lúc trước, mà bắt đầu tản ra một loại ánh sáng, một loại ánh sáng giống như ánh trăng.

Y Nặc Mễ lắc lắc cái đầu có chút choáng, vừa mở mắt liền thấy được cái trụ màn hoa lệ thì lòng nàng giống như bị cắt đi đau đớn vô cùng ----

Bởi vì nàng biết rõ, nếu nàng có thể tỉnh lại, thì, Thấm Nhã. . .

"Tiểu Nhã Nhã! Tại sao, tại sao chị lại ngốc như vậy! Ta mới không cần, ta sống như vậy so với chết còn đau đớn hơn. . . Chị sao có thể như vậy, sẽ chết. . ." Y Nặc Mễ ôm lấy Thấm Nhã, gào khóc thật to, nhưng lại không có một giọt nước mắt nào chảy ra. Nàng chưa bao giờ khóc, cũng chưa bao giờ chảy nước mắt, thế nhưng nàng biết lúc này nàng đang khóc, đau đớn như thể trái tim mình đã chết, nước mắt đã không còn có thể chảy ra.

[BHTT] [Edit] Nuôi trong nhà một con quỷ hút máuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ