Lâm Hi Liệt thản nhiên đáp: "Không phải anh giúp công ty ba em, mà là giúp em."
"...Vậy... Cám ơn anh... Món quà này, là cá nhân tôi mua tặng anh..."
"Như vậy là đủ sao?" Người đàn ông nhấc chân lướt qua bàn trà, đi đến trước mặt Tần Qua.
"..." Còn muốn như thế nào nữa?
Tần Qua không dám hỏi, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Người đàn ông đứng trước mặt cậu, dưới áo tắm hé mở da thịt như ẩn như hiện, có thể nhìn thấy đường cong rắn chắc của cơ bắp bên trong. Tình cảnh ám muội này làm tim Tần Qua lập tức đập nhanh hơn, tay không tự chủ được mà run rẩy.
Cậu chỉ muốn nói lời cám ơn thôi mà, sao lại thành thế này...?
"Em đã đến tận nhà anh, cũng nên tự hiểu chứ?"
Tuy rằng Tần Qua không biết người kia nói "Tự hiểu" là ý gì, nhưng trực giác của cậu cho thấy sự nguy hiểm. "Không có chuyện gì thì tôi đi trước..."
Vừa xoay người, cậu liền bị người đàn ông từ phía sau ôm lấy. Cánh tay mạnh mẽ choàng qua vai cậu, vây cả người cậu vào lòng. Sau lưng cậu chính là lồng ngực ấm áp của người kia.
Tần Qua nói không nên lời: "Anh..."
"Anh nhớ em ..." Người kia thì thầm bên tai cậu.
"..."
Cái ôm quen thuộc, âm điệu quen thuộc, mắt Tần Qua nóng lên, thiếu chút nữa rơi lệ.
Khó có thể chịu nổi khi người đàn ông này tỏ ra dịu dàng như vậy. Lần trước cậu có thể miễn cưỡng chống cự được, còn lúc này đây quả thực trái tim đã không thể cứng rắn nổi nữa rồi.
Huống chi, cậu sẽ đính hôn.
Dù người này đã từng phản bội cậu hay không, hiện tại đều không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Vô luận là ôm ấp, hôn môi, van xin, sau này sẽ không bao giờ có nữa.
Đây là lần cuối cùng.
Trong ngực hắn nóng quá, Tần Qua cảm thấy nước mắt trực rơi.
Nụ hôn dồn dập rơi trên tóc, rồi chậm rãi từ sau tai đến hai má, cuối cùng mới là đôi môi.
Dù cố giãy giụa Tần Qua vẫn bị chôn chặt trong ngực người kia, có lẽ là cậu vốn chưa bao giờ có ý định giãy giụa.
Hai phiến môi bị ngậm mút kịch liệt, khớp hàm cũng quen thuộc bị ép mở ra, hương vị đàn ông tràn ngập khiến cả người Tần Qua run rẩy đến rơi lệ.
Cậu tưởng niệm ngày này đã lâu lắm rồi.
Lâm Hi Liệt không cho cậu thời gian do dự hay phản kháng, nghiêng đầu nói vọng tới phòng bếp một tiếng "Vú Trương chúng con lên lầu đây.", xong ôm lấy cậu, xách hộp quà lên lầu.
Tần Qua còn đang hoảng hốt đã bị ném lên giường. Trong nháy mắt người kia đã cởi hết quần áo. Bên tai truyền đến tiếng vải ma xát loạt xoạt làm đầu óc cậu trở nên luống cuống.
Cậu chỉ định đến nói lời cám ơn thôi mà. Sao tình thế có thể phát triển đến mức này? Cậu hoàn toàn không ngờ được.
Cậu vừa muốn chạy trốn vừa muốn ở lại, trái tim đập như nổi trống, một giọng nói không ngừng thúc giục bên tai: "Chạy mau, chạy mau đi, nếu không sẽ không kịp nữa đâu!" Nhưng cậu không thể di chuyển chút nào.
Cuộc đời của cậu từ trước đến nay gần như đã diễn ra theo sự kì vọng của ba mẹ, sau này sẽ phải sống càng thêm nghiêm túc. Một bình thường có thể lấy cô gái mình thích, còn cậu, cưới vợ sinh con đều dưới sự sắp đặt vì lợi ích của bố mẹ. Ngay cả tự do của một người bình thường cũng không có.
Hãy để cậu phóng túng một lần cuối này đi...
Da mặt bỗng nhiên được dịu dàng chạm vào, giống như có cơn gió nhẹ lướt qua cánh hoa.
Tiếng nói người kia trầm thấp như thôi miên từ phía trên vang lên: "Sao lại làm bộ dáng nhứ sắp phải chịu chết vậy? Đừng nói với anh là em định dùng thân thể mình để trả ơn."
Tần Qua nhắm mắt lắc đầu.
"Trông em như vậy không giống đã tha thứ cho anh."
"..."
"Quên đi, để em tự nhiên được cũng không phải ngày một ngày hai." Nguyện ý cho hắn ôm, chính là tha thứ cho hắn đi.
Lâm Hi Liệt khẽ vuốt tóc cậu, cúi người xuống.
Nụ hôn bắt đầu từ trên môi trải rộng xuống cổ, ngực, nụ hoa, rốn, cuối cùng tới nơi đã hơi ngẩng đầu.
Tính cụ được khoang miệng ấm áp bao phủ, miệng và yết hầu cùng nhau đè ép lấy lòng, khoái cảm tăng vọt khiến Tần Qua gần như lập tức cao trào.
Mấy năm nay cậu cũng từng muốn phát tiết, nhưng đều dùng nước lạnh áp chế đi coi như xong. Giờ đây đột nhiên bị người đàn ông này hầu hạ như thế, làm sao cậu chịu được.
Người kia có thân phận địa vị cao quý như thế nào, lại hạ mình khẩu giao cho cậu.
Nghĩ đến đây, quả thực cậu sắp tha thứ cho hắn rồi.
Tần Qua luồn tay vào tóc người kia, gắt gao kéo. Cắn môi cũng vô dụng. Hắn chỉ nhẹ nhàng hút một cái cậu đã 'nhất tiết ngàn dặm'. (=)))
"Nồng thật... Mấy năm nay em chưa từng làm phải không?"
Tần Qua che mặt ửng đỏ gật gật đầu.
Hắn dịu dàng hôn lên xương quai xanh của cậu: "Không có tinh dịch đàn ông làm dịu, sao em có thể trở nên hấp dẫn nhiều như vậy? Hm?"
Tần Qua không nói lời nào, mặt lại càng đỏ hơn.
Lâm Hi Liệt từng tấc từng tấc vuốt ve thân thể dưới thân. Ấm áp lại chân thật.
Cơ thể Tần Qua lúc thiếu niên vừa tinh tế lại mềm dẻo, hiện tại đã trưởng thành, khung xương lớn hơn lại càng thêm quyến rũ động lòng người. Tần Qua không gầy lắm, nơi nào nên có thịt thì bóng loáng mượt mà. Làn da trắng nõn non mịn, bởi vì thẹn thùng mà như được nhộm màu đỏ ửng, khiến hắn miệng lưỡi khô khốc, phía dưới đã sớm cứng rắn như sắt.
Lâm Hi Liệt lấy ngón tay còn dính tinh dịch nóng ấm của cậu chậm rãi luồn vào bí khẩu.
Thân thể đã lâu không quan hệ, giờ bị dị vật xâm nhập theo phản xạ liền co chặt lại. Hắn phải mất chút khí lực mới làm dũng đạo giãn ra được, sau đó từ từ đút thêm hai ngón tay."Quả thật lâu rồi không làm." Khóe miệng người đàn ông mang theo ý cười, nhưng trong nháy mắt đã thu lại: "... Em nhẫn nại một chút, anh có thể sẽ hơi mạnh."
Tần Qua còn chưa có hiểu được lời này có ý gì, tiểu huyệt đã bị một thứ nóng rực thật lớn tiến vào. Tiếp theo là một chuỗi đâm rút điên cuồng liên tục, cậu lập tức thét lên vì đau: "A! ... A... Đừng! Không được! ..."
----------------
Sau bao năm thống khổ hôm nay Liệt ca của em đã được ăn thịt 😂
BẠN ĐANG ĐỌC
Ái Hậu Dư Sinh
JugendliteraturTác giả: Yên thị Edit: Kei Beta: Okuko Kodomo Thể loại: nhất thụ nhất công, xã hội đen bá đạo công vs mỹ nhân thụ, H văn, ấm áp, ngọt ngào, chút ngược, đô thị tình duyên, thế gia, hắc bang. Rõ ràng đã bị cha cảnh báo qua nên tránh xa người nọ, nhưn...