Chương 2: Khách thuê

27.8K 1.5K 220
                                    

Tối nay không có buổi tự học Ngữ văn nên sau khi buổi học chính kết thúc Diêu Thư Hàm liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

"Diêu đại tài nữ, muốn về rồi sao?" Buổi tối Doãn Đại Bằng có một tiết tự học của lớp 12, lớp 13 còn thêm phải trông coi lớp 14 nội trú, chịu đựng xong cũng gần chín giờ năm mươi mới được tan ca, ngày đầu tiên khai giảng đã kín lịch xem ra Đại Doãn tử cũng bận hết sức.

"Tối nay tôi không có lớp. Chẳng phải tôi có dán quảng cáo cho thuê phòng sao, chiều nay họ liên hệ với tôi, lát nữa gặp mặt." Diêu Thư đang nói bỗng dừng lại, rút từ bên dưới tấm kính dày một tấm giấy ghi thời khóa biểu, đưa đến trước mặt Doãn Đại Bằng, tay chỉ lên cột ngày thứ 2 hàng cuối cùng.

"Thư lão sư tiết tự học buổi tối cách ngày còn lại cho nam lão sư tác chiến, cố lên!"

Doãn Đại Bằng nghẹn lời, chợt nở nụ cười hèn mọn, nắm chặt tay Diêu Thư Hàm đung đưa, "Cảm tạ Diêu nữ thần tận lực giúp đỡ, sau này cách mạng thành công sẽ mời ngài ăn cơm."

Diêu Thư Hàm lắc đầu than thở.

"Hi vọng người ôm được mỹ nhân về, giải quyết xong chuyện đại sự cả đời, bớt gieo vạ khắp nơi cho các cô nương thuần khiết."

"Ai, Diêu đại tài nữ, lời cô nói nửa câu tôi thích nghe nha nhưng nửa câu sau có chút khó ở nha, tôi sao lại gieo vạ cho các cô nương thuần khiết hả?" Doãn Đại Bằng không phục, mạnh miệng cãi lý với Diêu Thư Hàm.

"Mấy cô nương trẻ tuổi trong phòng làm việc này đều đã từng nhận được thư tình của anh, hiện tại trong ngăn kéo của tôi còn nguyên vật chứng, tổng cộng 8 phong thư, không ít không nhiều, anh có cần tôi lấy ra cho anh xem không?" Diêu Thư Hàm hất đầu nhìn về phía bàn làm việc, mấy cô gái trẻ trong tổ Ngữ văn ngẩng nhìn hai người bọn họ, nháy mắt cười ra hiệu Diêu Thư Hàm tới luôn, Diêu Thư Hàm lấy ra một phong thư màu đỏ chói giơ lên trước mặt Doãn Đại Bằng phất phất.

Doãn Đại Bằng chép miệng một cái, dùng bút bi đâm đâm lên bàn.

"Các cô có thể đừng hợp lại bắt nạt tôi được không?"

"Doãn tử à, cố lên đi! Trưởng thành rồi lập gia đình ha!" Diêu Thư Hàm vỗ vai hắn sau đó xách túi rời đi.

Doãn Đại Bằng cảm thấy phiền muộn, thâm tâm không ngừng trách móc Diêu Thư Hàm 'không mở bình thì ai biết trong bình có gì', cứ mỗi lần hắn dồn toàn lực theo đuổi mấy em gái thì Diêu Thư Hàm y như rằng sẽ đả kích giễu cợt hắn một phen, một mình chưa tính còn liên hợp thêm một đám cô nương của tổ Ngữ văn với tổ Anh văn mỗi người một câu sỉ nhục hắn.

Từ khi chính sách tìm bạn đời "Giăng lưới lớn mà thu ít cá, bỏ công nhiều mà thu lại ít" của hắn được công bố khắp thiên hạ, hầu hết các đồng sự trong phòng Ngôn ngữ đều biết hắn Doãn Đại Bằng là 'chiến sĩ còn sót lại' cứ đánh là thua...

Nhớ tới năm đó, khi Diêu Thư Hàm vừa tốt nghiệp được phân đến Anh Tài, Doãn Đại Bằng đối với cô rất tốt, 'hầu hạ' cô chẳng khác nào đối với lão phật gia, kết quả suốt một năm theo đuổi, hắn nhìn không thấy tương lai nên buông tay.

[BH][Edit-Hoàn] Số học lão sư, mời ra ngoài!-Cửu Cửu HòaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ