03 | mudblood and hexes

1.7K 279 47
                                    

min yoongi

"Chào mày nhé, nhóc con."

Tôi trở về phòng sinh hoạt chung của Slytherin với cái mũi "mới" lại nhẵn mịn của mình.

Thằng oắt con máu lai đó! Sao nó dám để cái thứ độc dược dơ dáy chưa hoàn thiện ấy bắn lên mũi tôi? Đợi đến lúc cha tôi nghe về việc này mà xem, không sớm thì muộn rồi nhà Gryffindor cũng sẽ bị trừ điểm thôi.

--

Một sáng nọ, khi tôi đang trên đường về phòng...

"Nè, Min Yoongi!"

Chợt tôi nghe tiếng ai đó gọi. Tôi quay đầu lại và bắt gặp một Park Jimin đang chạy hớt hải về phía tôi.

"Muốn gì?" Tôi cộc lốc gắt.

"Đừng gắt với tôi, tôi chỉ đến để thông báo với cậu rằng Tầm thủ dự bị nhà Slytherin, Joey Johnson, đã bị thương nặng trong lúc luyện tập thôi. Họ cần cậu quay về, ngay bây giờ."

Joey Johnson, một tay da trắng ham hố chơi Quidditch. Hắn bị thương cũng chẳng có vấn đề gì với tôi. Dù sao thì hắn cũng chỉ là dự bị thôi mà. Tay đó chơi Quidditch cũng cừ lắm, mỗi tội là hắn không biết tránh trái Bludger thôi.

"Người bên nhà tôi bị thương, thực không phiền huynh trưởng Gryffindor đi báo tin." Tôi lạnh lùng trả lời.

"Là họ nói tôi đi báo cậu đó chớ. Joey dứt khoát kéo Hoseok phải ở lại băng bó cho cậu ta nên tôi phải đi thôi."

Đảo mắt một vòng, tôi quay người bước đi. Dù gì thì cũng phải về phòng để lấy đồng phục Quidditch đã. Và trong lúc thâm tâm tôi đang cầu mong Jimin sẽ bỏ đi, thì anh ta lại nắm vai tôi giữ lại.

"Sao nữa?" Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Cậu biết đấy, tôi không xứng đáng để bị đối xử như thế này. Tất cả những gì tôi làm là một lỗi cỏn con thôi mà. Coi nào, cậu không tha thứ cho tôi được sao?"

Giọng anh ta nghẹn ngào, bàn tay nắm vai tôi cũng run rẩy theo. Nếu còn là một nhóc năm nhất ngây ngô thì có lẽ tôi sẽ cư xử khác. Nhưng mà... tôi năm ba rồi. Không còn là một đứa trẻ con nữa.

Tôi dừng lại trong giây lát trước khi lạnh nhạt gạt tay Jimin ra và ném cho anh ta một câu như thường lệ.

"Một kẻ phản bội huyết thống như anh không nên chạm vào người của một kẻ máu thuần như tôi."

Tuy không hề quay đầu lại, nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt thất thần, tái xanh của anh ta. Câu nói này lần nào cũng có tác dụng.

--

Tôi ra sân nhanh chóng để xem đội nhà luyện tập. Thật không thể tin được đám đó dám tập Quidditch mà không nói tôi! Đây là một sự thiếu tôn trọng dành cho Min Yoongi này.

Nhìn quanh, tôi thấy có một số học sinh của các nhà khác cũng đang xem chúng tôi luyện tập. Mấy đứa con gái mọt sách nhà Ravenclaw cũng phải gấp quyển sách dày cộp của họ lại mà chăm chú xem. Nhà Hufflepuff cũng đứng vàng rực một góc sân. Tất nhiên thì cái nhà mà tôi ít ưa nhất - Gryffindor cũng có mặt. Tôi đưa mắt nhìn và ngay lập tức nhận ra cặp kính tròn quen thuộc.

PUREBLOOD Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ