PHẬT THUYẾT KINH ĐỆ TỬ CHẾT RỒI SỐNG LẠI

172 0 0
                                    

PHẬT THUYẾT KINH ÐỆ TỬ CHẾT RỒI SỐNG LẠI

Hán dịch: Tống Cư Sĩ tự Cừ Kinh Thanh.

Việt dịch:  Thích nữ Thuần Hạnh.

 Chứng nghĩa:Tỳkheo Thích Ðỗng Minh,

Tỳkheo Thích Tâm Hạnh.

--- o0o --- 

Nghe như vầy ! Một thời đức Phật cùng với một ngàn hai trăm năm mươi vị Tỳ kheo và một vạn hai ngàn vị Bồ tát ở tại vườn Cấp Cô Ðộc, cây Kỳ Ðà. Ðệ tử đủ thần túc năm trăm vị.

Khi ấy, có hiền giả Ưu bà tắc, vốn thờ chín mươi sáu ngoại đạo, chán khổ về tế tự bèn vứt bỏ, vào chánh pháp, giữ giới không phạm, tinh tấn nhất tâm siêng năng tụng kinh, lòng thích bố thí, ý luôn nhẫn nhục, thường có tâm từ. Ðột ngột bệnh nặng liền qua đời. Khi tới giờ chết, dặn dò quyến thuộc và cha mẹ : “Con bệnh, nếu ngày nào chết, chớ nên liệm xác, để bảy ngày. Nên nhớ lời con, không nên làm sai lời con”. Chẳng bao lâu, đột nhiên như chết. Cha mẹ thân quyến trong nhà làm như lời nói. Giữ tử thi bảy ngày. Ðến ngày thứ tám, quyến thuộc trong nhà nói : “Người chết đã tám ngày. Ngủ luôn không còn biết gì nữa. nên mau tẩm liệm”. Cha mẹ nói : “Tuy chết đã mấy ngày rồi mà không bị sình trướng lên, cũng không có chỗ nào có mùi hôi. Nên để lại ít nhất là đến ngày thứ chín”. Nói chưa dứt lời, người chết liền sống dậy, mở mắt. Cả nhà, cha mẹ, lớn nhỏ đều rất vui mừng nhưng chưa có thể cử động được nên cả nhà đều phải giữ gìn đến ngày thứ mười có thể ngồi dậy và nói chuyện dễ dàng. Mọi người hỏi : “Ðến từ chỗ nào ? Thấy hết những gì ?” Trả lời : “Có một binh lính đến dắt tôi đi tới một thành lớn, trong đó có địa ngục rất lớn, màu đen thui, bốn mặt thành làm bằng sắt, cửa thành đều bằng sắt nung màu đỏ. Người trong ngục đều bị trói, thân đều ngồi trong đống lửa lớn, bị lửa trên dưới thiêu đốt, nướng lên khói ra màu xanh. Hoặc có người dùng dao băm thịt người ấy ra để ăn. Trong ngục có chúa hỏi tôi : Ngươi phạm tội gì mà ngồi đây, vì sao đến đây. Trong đây trị tội ngũ nghịch, không hiếu thảo cha mẹ, không trung tín với việc của vua giao, trị các người làm ác. Ngươi có tội nặng gì mà đến đây ?” Tôi đáp: “Tôi chỉ có một chút ít tội nhỏ là từ lúc làm người đến nay, tôi bị người ác mê hoặc, phụng sự ngoại đạo, lại vì một chút ngu si của thế gian, sát sanh cúng tế trời đất, uống rượu. ở trong chợ thì lấy, xén tài sản của người, cân đong đo lường đều muốn lợi nhiều cho mình. Sau đó được đạo sư thiện tri thức dạy làm điều thiện, đưa tôi vào trong đạo Phật, được thấy Sa môn, đạo nhơn, thọ trì năm giới, phụng hành mười điều thiện. Từ đó đến nay hằng ngày không phạm điều ác”. Do nhờ điều đó mà Minh Vương thương xót tôi không phạt. Tôi liền cúi đầu.

Vua liền đứng dậy vòng tay gọi tôi : “Thôi, thôi, người thanh tịnh trung tín không nên làm vậy”. Liền cho tôi ngồi trên tòa. Vua liền gọi viên quan, nói với người kia : “Ðây chính là đệ tử của Vô Thượng Chánh Chơn. Các ngươi phải nên theo người này để được độ thoát. Người này khi mạng sống chấm dứt thì chết nhưng thần hồn vẫn đi theo chỗ thọ sanh. Nếu sanh lên cõi trời thì được thiên thần đến nghinh tiếp. Nếu sanh trong loài người, thì trong loài người đến nghinh tiếp. Người tôn quí này làm sao lại vào chốn bị phạm tội ngũ nghịch này?

CÁC BẢN KINH VÀ LUẬNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ