Vạn Kiếm Nhất suy nghĩ một chút, vuốt cằm nói: "Như thế cũng tốt, trước mắt dư nghiệt Ma Giáo thối lui phần lớn, dưới chân Thanh Vân Sơn vốn đã quét sạch, người đi qua đó hẳn an toàn."
Trương lão đầu kéo cháu trai hướng Vạn Kiếm Nhất cùng bốn người xung quanh tạ ơn sau đó mới xoay người rời đi hướng cửa thôn.
Bất quá lúc này Thúc Thường bỗng nhiên đi về phía trước nói với Vạn Kiếm Nhất: "Vạn sư huynh, Thảo Miếu thôn bên kia tuy an toàn nhưng trên đường chỉ sợ vẫn còn yêu nghiệt Ma Giáo, ông cháu bọn hắn đoạn đường qua đó chỉ sợ vẫn còn nguy hiểm."
Vạn Kiếm Nhất "Ừ" một tiếng nói: "Đúng là như thế. Như vầy đi, cứu người cứu đến cùng, ngươi cùng với Điền sư đệ mỗi người mang theo một người ngự kiếm bay đến Thảo Miếu thôn sau đó lập tức trở về, trên đường cẩn thận né tránh tai mắt yêu nhân Ma Giáo, ta và ba người còn lại ở chỗ này chờ, được chứ?"
Điền Bất Dịch cùng Thúc Thường vẻ mặt nghiêm túc đáp: "Vâng."
Vạn Kiếm Nhất mỉm cười, nói: "Đi đi."
Điền Bất Dịch cùng Thúc Thường quay người đi đến ông cháu họ Trương, lúc họ nói chuyện thì hai người cũng nghe được nên Trương lão đầu liên tục cảm tạ. Điền Bất Dịch cùng Thúc Thường cười dặn dò bọn hắn vài câu, đơn giản là lúc trên không trung không cần sợ hãi, không nên lộn xộn, vân vân, sau đó Điền Bất Dịch mang theo Trương lão đầu, Thúc Thường mang cháu trai đồng thời tế lên tiên kiếm hướng bầu trời bay lên. Lát sau trên không trung vòng một cái hướng Thanh Vân Sơn Mạch vội vã bay đi.
Ông cháu Trương gia đều là người bình thường, thân không đạo hạnh càng là lần đầu tiên ngự không mà đi, tuy khi trước Điền Bất Dịch cùng Tăng Thúc Thường đều có dặn dò, nhưng đã đến không trung về sau vẫn là hiện ra vài phần thất kinh, trong đó Trương lão đầu khá tốt, tuy cũng là sợ hãi nhưng dù sao miễn cưỡng có thể khống chế, cái kia Trương gia tiểu hài tử cũng là bị dọa đến chết khiếp, trực tiếp oa oa khóc lớn, lại để cho Tăng Thúc Thường ôm hắn luống cuống tay chân một lúc.
Bất quá Điền Bất Dịch cùng Thúc Thường may mắn đều là Thanh Vân đệ tử có đạo hạnh rất tốt, mặc dù có chút phiền toái nhưng vẫn ứng phó được nên cứ như vậy trấn an rồi một đường bay nhanh, cưỡi mây đạp gió lướt qua núi non hùng vĩ rốt cuộc thấy được một thôn nhỏ phía chân núi Thanh Vân.
Hai người vội vàng đáp xuống đất đem ông cháu Trương gia thả ngoài cửa thôn không xa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trương lão gia đi đứng tựa hồ có chút nhũn ra ngược lại Trương gia hài tử lúc đầu thì khóc rống về sau rõ ràng bình tĩnh cũng không có việc gì làm cho người khác có chút ngạc nhiên.
Sau khi nghỉ ngơi tại chỗ một lát, Trương lão gia kéo cháu trai bái tạ hai người, hai người cũng cười đáp lễ đưa mắt nhìn hai ông cháu sống sót sau tai nạn bình an đi vào thôn nhỏ.
Khi hai người kia hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Điền Bất Dịch xoay người lại bỗng nhiên trông thấy ngoài thôn không xa có một tòa miếu đổ nát nên hắn đi qua nhìn một chút, chỉ thấy miếu cỏ này mười phần bị phá, vách tường bị thủng một lỗ lớn, nhìn lại rất hoang tàn, liền quay đầu cười nói với Thúc Thường: "Tên thôn này không phải đến từ tòa miếu cỏ này chứ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Man Hoang Hành
FantasyTác giả: Tiêu Đỉnh Nguồn: bachngocsach Nhóm dịch: Thanh Vân Môn Giới thiệu: Lời Tiêu Đỉnh: Man Hoang Hành cuối cùng cũng được ra mắt, sau khi ta viết xong, cảm thấy thật là lâu, như Chu Tước được che bởi tấm mạng. Hơn mười năm rồi! Trong mấy ngày na...