Điền Bất Dịch bay vút một hồi đã đến sau lưng cồn cát, bây giờ âm thanh kia càng ngày càng lớn hơn, thậm chí có thể nghe được tiếng đánh nhau đồng thời còn nghe được tiếng mắng chưởi cùng tiếng hét giận dữ. Hiển nhiên âm thanh hắn nghe được vừa rồi chính là từ nơi này truyền tới.
Điền Bất Dịch chăm chú lắng nghe, lập tức nín thở mà nhẹ nhàng bò lên cồn cát, sau đó cẩn thận ló đầu nhìn qua phía cồn cát.
Ánh trăng vằng vặc chiếu lên cồn cát sáng như ban ngày, Điền Bất Dịch liền chứng kiến phía dưới có bảy người đều ăn mặc trang phục Ma Giáo nhưng chẳng biết tại sao lại cùng một chỗ kịch chiến, trừ mấy người đó ra trên mặt đất còn nằm mấy người không nhúc nhích, trên người có máu chảy ra từ miệng vết thương, xem ra đã chết rồi.
Thời khắc này trong trường đấu đang chia ra hai phái quyết sống chết nhưng mà nhân số lại thực sự chênh lệch, một bên là sáu người bên kia lại chỉ có một người vạm vỡ. Lúc này đây sáu người đang vây công một người, tuy tên kia xem chừng thực lực rất mạnh nhưng dưới thế công dữ dội như thủy triều của đối phương thì hắn đã là đỡ trái hở phải mà rơi vào thế hạ phong.
Nhiều tiếng hét giận dữ như thú vật cùng đường phát ra từ người vạm vỡ kia.
Điền Bất Dịch nhìn một hồi cũng đoán ra nếu đơn đả độc đấu thì không ai đối thủ của tên đại hán nhưng bây giờ sáu người vây công, theo tình hình tên kia chính xác hoàn toàn bị áp chế, tối đa thêm lát nữa liền phân thắng bại.
Trong khi đánh nhau sống chết, một tên nam tử gầy nhỏ giống như đầu lĩnh sáu người kia cười lạnh nói: "Họ Mạnh kia, nếu thành thật vứt binh khí cùng ta về gặp môn chủ, nói không chừng người có thể mở lòng từ bi mà tha cho cái mạng nhỏ của ngươi."
"Phì!" Tên đại hán họ Mạnh kia vừa bức lui một tên địch nhân vừa xông tới mắng một tiếng: "Cái loại tạp chủng Vạn Độc Môn các ngươi, lão tử có chết cũng sẽ không rơi vào tay các ngươi."
Nam tử gầy kia sắc mặt phát lạnh điềm nhiên nói: "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Vạn Độc Môn chúng ta bình thường cũng không có trêu chọc ngươi, ngươi cũng không tự nhìn xem mình là thứ gì, dám nói này nói kia với môn chủ chúng ta."
Đại hán cười lạnh nói: "Con mẹ chúng mày! Lão tử đã sớm nhìn các ngươi không vừa mắt. Hơn nữa Thánh Điện này từ xưa đến nay đều do Trường Sinh Đường chúng ta thủ hộ, lúc nào đến lượt các ngươi rồi. Đừng tưởng rằng tất cả mọi người trong giáo là mù lòa nhìn không ra các ngươi là muốn cưỡng chiếm Minh Uyên."
Câu này vừa nói ra tình hình trận đấu đột nhiên có biến hóa, nguyên bản sáu người vây công đại hán nhưng hai nam một nữ lại hơi dừng tay một chút, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ quay đầu nhìn về người gầy.
Mà đại hán kia vốn đã đến mức không chống đỡ nổi liền mượn cơ hội này lui lại mấy bước mà thở dốc.
Người gầy nọ dường như bị mấy lời này đâm cho đau đớn mà giận dữ, thoáng cái nổi trận lôi đình vung vẩy binh khí như tuyết quang đầy trời công tới đại hán kia, đồng thời quát: "Nói bậy! Vạn Độc Môn chúng ta một lòng vì lo cho Thánh Giáo, lần này cũng vì Đường chủ Ngọc Dương Tử của Trường Sinh Đường các ngươi mở miệng mời, bằng không ngươi nghĩ ai lại tham gia việc này, đúng là ngậm máu phun người!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Man Hoang Hành
FantasyTác giả: Tiêu Đỉnh Nguồn: bachngocsach Nhóm dịch: Thanh Vân Môn Giới thiệu: Lời Tiêu Đỉnh: Man Hoang Hành cuối cùng cũng được ra mắt, sau khi ta viết xong, cảm thấy thật là lâu, như Chu Tước được che bởi tấm mạng. Hơn mười năm rồi! Trong mấy ngày na...