Chương IX

215 23 0
                                    

Vũ Hàng cùng Vương Hạo thuê hai gian phòng một phòng khách ở khu phụ cần trường học, phương tiện sinh hoạt coi như đầy đủ, tự nhiên trở thành căn cứ địa của đám người trong đội nhạc.

Lúc Vũ hàng về thì ba người kia đã đến từ sớm, nhìn thấy Vũ Hàng kéo theo Trình Hâm vào cửa, ngay lập tức bắt đầu ồn ào, huýt sáo, đùa giỡn gào to.

“Vũ Hàng cậu đã có tiến bộ rồi, hắc, vậy mà ở bên đường dụ dỗ người ta! !”

“Tiểu đệ đến đây ~~ ca ca khuyên cậu cách xa hắn một chút nha, tên ngốc này không phải là người tốt!”

“Bạn nhỏ này cậu phải nhận ra, tên ngốc kia chính là cầm thú khoác da người, cẩn thận bị ăn mà không biết.”

“Các cậu đủ rồi đó.” Vũ Hàng đỡ trán, “Đây là của em trai của bạn học tôi.”

“Ồ ~~” ba người liếc mắt nhìn nhau, ý vị thâm trường kéo dài âm thanh nói, “Em trai ~~ em trai ~~ a ~~ “

Trình Hâm nhướng cổ nhìn bọn họ.

Vũ Hàng nói: “Các cậu đừng lộn xộn nữa.”

“Không lộn xộn không lộn xộn.” Triệu Đức Đông đặt tay lên vai Triệu Thuận, “Tôi không quấy rầy bọn họ, em trai, chúng ta về nhà.”

Triệu Thuận trưng ra bộ dạng xấu hổ, sợ hãi nịnh nọt: “Em đi nha~, ca ca.”

“Cút đi!” Vũ Hàng cười đạp mông bọn họ, “Mau cút mau cút.”

Hai người kia hi hi ha ha ra cửa, ngoài sân truyền đến tiếng hai người hợp sướng: “Cậu đến tột cùng có mấy đứa em trai tốt, tại sao mỗi người em trai đều tiều tụy như vậy…”

Vũ Hàng quay đầu, Vương Hạo đáng kéo kéo nói: “Cậu không phải cũng đem tôi đuổi ra ngoài đi, tôi cũng không có em trai em gái nào muốn nuôi a.”

Vũ Hàng đã mặc kệ gã, nói với Trình Hâm: “Đi tắm đi, sẽ bị cảm.”

Vương Hạo ở một bên gật đầu: “Tắm sạch sẽ đi, càng sạch càng tốt.” >0<

Vũ Hàng đau đầu.

Thời điểm Trình Hâm tắm, Vũ Hàng gọi điện thoại cho Trình Hy báo bình an.

Trình Hy sợ hết hồn: “Em ấy thật sự chạy đến chổ cậu đi? Tên ngốc này như thế nào nghĩ tới a.”

Vũ Hàng nói: “Em ấy cũng không phải em trai tôi, tôi thế nào biết em ấy nghĩ gì.”

“Kia, làm sao đây?” Trình Hy nói: “Em ấy bỏ thi đại học, trở về mẹ của tôi sẽ đánh chết em ấy.”
Vũ Hàng suy nghĩ một chút: “Dù sao cũng đã bỏ rồi, để em ấy ở lại chổ của tôi vài ngày, qua mấy ngày nữa em ấy bình tĩnh một chút thì trở về.”

“Vậy cậu trước tiên giúp tôi chăm sóc em ấy mấy ngày.” Trình Hy nói: “Tuần này tôi sẽ xin nghỉ đi đón.”

Gác máy điện thoại, Vũ Hàng liền gọi món cay Tứ Xuyên ở quán bên ngoài, đem quần áo Trình Hâm ném vào máy giặt, trong túi quần Trình Hâm nhét một đống vé tàu, còn có vài tờ mười đồng nhiều nếp nhăn cùng tiền xu, Vũ Hàng vừa lấy ra vừa cười khổ, cảm giác mình giống như một bà mẹ già , cuối cùng ngón tay chạm vào một vật cứng, móc ra, là một xâu chìa khóa, trên móc khóa là một bức ảnh, trên đó là hình gương mặt Trình Hâm cùng bà nội của cậu không biết được chụp lúc nào, Trình Hâm ôm cổ bà nội, hôn mạnh lên khuôn mặt bà, bà lão cười đến nỗi nếp nhăn đều giãn ra.

[HOÀN]-[HÀNG TRÌNH VER]~PHỈ HOẠN TƯƠNG TƯNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ