Chương XXIII

253 16 0
                                    

Mẹ Đinh liên tục lau nước mắt, Trình Hy ở bên cạnh ôm lấy bả vai bà: “Mẹ, mẹ đừng khóc.”

Trình Hâm chậm rãi đi đến trước mặt mẹ Đinh, kéo dài âm thanh kêu một tiếng: “Mẹ ~~ ”

“Cậu đừng gọi tôi là mẹ, ” Mẹ Đinh tiếp nhận khăn giấy Trình Hy đưa tới, “Cậu căn bản cũng chưa từng coi tôi là mẹ cậu, trong lòng cậu ngoại trừ bà nội cậu ra, ai cũng không có.”

“Sao có thể a.” Trình Hâm cợt nhả đặt mông ngồi xuống ghế salông, ôm cánh tay của mẹ Đinh nói, “Trong lòng con còn có Hoàng Vũ Hàng mà.”

Mẹ Đinh tức giận quay đầu đi.

Trình Hâm liền cười hắc hắc: “Mẹ, kỳ thực con rất thích mẹ.”

“Tôi không thích cậu.” Mẹ Đinh nói, “Cậu tránh xa chút, tôi nhìn thấy cậu là đau lòng.”

Trình Hâm ” nha ” một tiếng, nói: “Vậy cũng tốt.” Đứng lên, hai tay đút bên trong túi quần, thô bĩ hướng trong phòng đi, khi đã vào phòng, lại như nhớ tới chuyện gì, thân thể lười chuyển động, lùi lại hai bước, ngẩng mặt quay lại, thò đầu ra, nhìn ba Đinh nói: “Cha, kỳ thực con cũng rất thích người.”

Ba Đinh yên lặng ngồi trên băng ghế nhỏ ở phòng khách hút thuốc. Từ khi lần trước ông ấy hút thuốc trên ghế salông đã vô tình đốt vài chổ, mẹ Đinh liền đặt ra quy định, không được ngồi trên ghế salông hút thuốc. Nghe thấy Trình Hâm nói chuyện, trừng mắt lườm cậu một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục hút.

“Thật sao…” Trình Hy nói, “Xem bộ dạng ai cũng yêu thích của nó như vậy, nghĩa là hoàn toàn không thích chúng ta!”

Trình Hâm đối bọn họ cười hì hì, đóng lại cánh cửa căn phòng mình.

Tên ngốc không có lương tâm ở trên giường vui vẻ đắp chăn, dường như không có chuyện mà ngủ thẳng cẳng đến tận nửa đêm, rồi mơ mơ màng màng bò dậy đi toilet.

Cửa phòng ngủ khép hờ, màu vàng của đèn giường chiếu sáng lại đây. Xuyên qua khe cửa, giọng nói truyền đến lúc ẩn lúc hiện.

Trình Hâm rón rén đi tới, nghiêng lỗ tai nghe trộm.

“Đều là lại ông, ” mẹ Đinh nói, “Vốn dĩ tôi đã nói đem đứa nhỏ này nuôi bên người, ông lại cố chấp không cho.”

“Kia, mấy năm đó không phải nhà nước bắt thực hiện nghiêm túc kế hoạch hoá gia đình sao?” Ba Đinh nói, “Tôi có thể có biện pháp gì.”

“Ông thấy mỗi lần nó làm bậy, tôi đều đánh nó.” mẹ Đinh nói, “Kỳ thực, tôi cũng cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng thương, nếu cứ ở bên chúng ta, có lẽ sẽ không thành ra như vậy .”

Trình Hâm nghĩ, chuyện này cùng chuyện sống bên cạnh mọi người thì có quan hệ gì, cũng không phải sống trong thành phố sẽ không trở thành đồng tính luyến ái .

Ba Đinh hỏi: “Vậy làm thế nào…”

Mẹ Đinh nói: “Bây giờ còn có thể trách ai, dù sao cũng là con trai của chúng ta, ông có thể thật sự không cần nó sao?”

Trong bóng tối Trình Hâm quỷ dị nở nụ cười, còn muốn tiếp tục nghe trộm, đầu đã bị ai đó gõ một cái.

Trình Hy ở sau lưng hỏi: “Hơn nửa đêm, em lén lén lút lút ở đây làm gì vậy.”

[HOÀN]-[HÀNG TRÌNH VER]~PHỈ HOẠN TƯƠNG TƯNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ