Bạn thấy anh trong một buổi biểu diễn của trường, và nói sao nhỉ? "Say" từ cái nhìn đầu tiên!?
Một phần là vì đam mê, một phần là vì muốn được thấy anh nhiều hơn nên bạn quyết định tham gia câu lạc bộ nhảy của trường mặc dù biết bản thân thật sự nhảy chưa được tốt lắm.
Tham gia câu lạc bộ được một thời gian thì câu lạc bộ nhận được một thông báo từ nhà trường. Trong buổi diễn sắp tới của trường, câu lạc bộ nhảy sẽ được giao một tiết mục, mà nhà trường yêu cầu tiết mục ấy phải thật sôi động, đẹp mắt, ấn tượng, khiến cho người xem cảm thấy thích thú.
Trong vòng 3 tuần mà mọi người đã dựng được bài nhảy xong, thậm chí là còn sửa lại nhiều lần để cho đúng với mục đích của bài. Động tác thì về cơ bản tất cả đã thuộc, chỉ cần chỉnh sửa cho đồng đều và khớp đúng nhạc nữa là được. Thế nhưng mà.....
- Able à! Em phải thuộc động tác rồi chứ? Sao vẫn quên thế này?
- Em.... em xin lỗi ạ!
Bạn chỉ biết cúi mặt xin lỗi trước chị trưởng nhóm. Vài tiếng xì xào nhỏ vô tình lọt vào tai bạn:
- Tại mình nó chưa thuộc động tác nên chúng ta mới không có thời gian nghỉ ngơi đấy.
- Đúng rồi, kéo dài tiến độ của mọi người. Đã vậy còn nhảy xấu nữa chứ!
- Thật là, không biết lượng sức mình gì cả. Không biết nhảy còn cố đăng kí câu lạc bộ nhảy.
- Trật tự đi! Bây giờ chúng ta giải tán đã, các em về nhà nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta tập tiếp.
Chị trưởng nhóm dường như cũng nghe thấy mấy lời đó nên nhanh chóng giải tán mọi người. Chị vỗ vai bạn:
- Có đam mê là làm được thôi Able à! Cố lên em nhé!
- Vâng!
Bạn cố cười một cái rồi tạm biệt chị. Mọi người vừa rời khỏi bạn đã ngồi bệt xuống sàn, nước mắt cứ thế rơi xuống vì tủi. Chợt có một chiếc khăn nhỏ che mắt bạn, sau đó nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má. Bạn giật mình nhìn lên:
- Woo Jin sunbaenim!?
Bạn đỏ bừng mặt vội đưa tay lau nước mắt, rồi ngắc ngứ nói:
- Anh... anh vẫn.... chưa về... ạ?
- Anh về rồi, nhưng vì phòng vẫn còn sáng đèn nên anh quay lại.
Woo Jin khẽ cười rồi cũng ngồi xuống:
- Sao nào Able? Em có nản không?
Bạn lắc đầu, dù rằng mệt mỏi như thế nhưng bạn chưa hề cảm thấy nản lòng, bạn chỉ cảm thấy thất vọng về bản thân. Woo Jin xoa đầu bạn:
- Vậy là tốt rồi! Nào, đừng buồn nữa! Anh giúp em tập luyện!
Bạn ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh khiến Woo Jin phì cười, nụ cười răng khểnh ấy lại khiến bạn đỏ mặt.
- Sao thế? Em không muốn à?
- A... không phải. Nhưng mà, anh giúp em thật sao sunbaenim?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Imagine][WannaOne][Produce101ss2] He's Mine
Random"Anh là của em! Tất cả mọi thứ liên quan đến anh đều là của em hết!" (๑♡∀♡๑) ~My boy said~ Truyện của người thiếu muối nhất hệ sinh quyển này đây rồi!!!!!!