#Ong Seong Woo#

640 74 16
                                    

Tặng bạn kissthesnow nha

Cảm ơn đã ủng hộ mình ^^ à đây là phần kết HE của #29 cho những ai muốn đọc nhé ^^ 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- "Able, em.... em...... thật sự.........."

- "Chúng ta nên chia tay thôi, Seong Woo à"

Ngày ấy đã bỏ mặc anh ở lại như thế, đã thật nhẫn tâm bước đi như thế. Cớ sao bây giờ lại nặng lòng đến vậy???

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngày ấy, em cảm thấy chán nản dần trong tình yêu của mình với anh. Em không còn cảm thấy vui vẻ mỗi lần gặp anh, không còn cảm thấy tim đập thật mạnh mỗi khi anh gần kề, không còn mong chờ tin nhắn của anh mỗi tối. Em thậm chí còn cảm thấy những điều anh quan tâm em thật phiền phức.

Em nhiều lần cãi lời anh, hủy hẹn đi chơi với anh, cảm thấy bực mình khi anh quan tâm em....

- Able à, sao em về muộn vậy?

Seong Woo đứng ở cửa nhà em, trên tay cầm một cái túi, nếu em không nhầm thì đó là cháo mà em thích ăn vào mùa đông nhất. Em thờ ơ nói:

- Em đi chơi với bạn

- Đi chơi với bạn, sao về muộn vậy. Em là con gái, đừng đi một mình ngoài.........

Em gắt gỏng:

- Anh đừng quản em!

Anh có vẻ sững sờ, bàn tay định nắm lấy tay em sững lại. Một lát sau mới đưa túi cháo vào tay em, rồi khẽ dặn dò:

- Em đừng về khuya, anh lo. Trời lạnh, em lại sợ lạnh nên anh mua cháo cho em rồi, khi nào ăn thì hâm lại cho nóng.

Sau đó trầm lặng quay bước ra về. Cổ tay em bị anh nắm qua lạnh toát, em tự hỏi anh đã đứng đây bao lâu mà bàn tay ấm áp của anh lại lạnh lẽo đến vậy?

Seong Woo có vẻ nhận ra sự thay đổi của em từ ngày ấy, anh chẳng còn vô tư đùa cợt bên cạnh em, chẳng còn những nụ cười trong các cuộc hẹn mà thay vào đó là bầu không khí gượng gạo, trầm mặc.

Và cuối cùng, chính em đã phá vỡ bầu không khí đó bằng một cuộc hẹn vào một chiều giá rét. Em kết thúc những chuỗi ngày ấy bằng một lời chia tay, mặc cho anh níu kéo, mặc cho anh có dùng lời lẽ gì để nói với em. Em vẫn lạnh lùng và nhẫn tâm bước đi không một lần quay đầu lại.

----------------------------------------------------------------------

Sau khi chia tay, em cứ ngỡ mình là người thanh thản. Nhưng ngờ đâu, em lại là người đau thương nhất.

Những nỗi nhớ anh bất chợt cứ ùa về trong em, xôn xao, dao động.

Từng cử chỉ, từng sự quan tâm của anh như thước phim tua chậm chạy ngang đầu em mỗi ngày. Nhiều khi, em vì gặp khó khăn sẽ vô tình gọi: "Seong Woo à, giúp em" nhưng đáp lại chỉ có khoảng không vắng lặng khiến em ngẩn ngơ.

Một ngày em vô tình trông thấy anh, trong cái nắng nhàn nhạt của mùa đông, Seong Woo mặc áo khoác bông trắng, cười nói với một cô gái nào đó.

[Imagine][WannaOne][Produce101ss2] He's MineNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ